Tin “cò” Hoằng
thầu số đề ấp Một uống thuốc rầy tự tử, phải chở đi bệnh viện cấp cứu sáng nay
mùng sáu tết chẳng mấy chốc lan khắp khu dân cư xóm Chuột. Còn nhanh hơn tin
cháy nhà xóm Chuột hồi giữa năm ngoái, khiến những kẻ lười biếng nhất nơi này
dù đang cơn ngái ngũ kéo dài sau “ba ngày xuân bốn ngày xẹp” cũng phải lồm cồm
bò dậy để coi sự thể ra sao?
Mặc cho dư vị “tết” “xuân” có còn vướng vất loanh
quanh trong nhà ngoài ngõ. Cả xóm Chuột không một ai tin “cò” Hoằng tự tử một
cách vô duyên lãng xẹt như vậy? Tiền bạc dư dả, vợ con hạnh phúc đề huề, công
việc làm ăn đang hồi khấm khá, lại vừa xây nhà tường, gác lửng mở tiệc tân gia
linh đình trước tết mấy ngày, thì có lý đâu Hoằng “số đuôi” lại đi tìm cái chết
?
Có mà điên mới cả
tin “cò” Hoằng tự tử ? Thằng Hoằng mà tự tử thì cả cái xóm Chuột này… Mỗi người
tự đặt câu hỏi rồi cũng tự tìm lời giải đáp cho riêng mình. Với cư dân xóm
Chuột, bây giờ chuyện tự tử của “cò” Hoằng là chuyện “thời sự” nhất không chỉ
được cánh đàn ông bàn tán râm ran quanh bàn cà phê buổi sáng, mà còn là “đề
tài” giật gân, nóng sốt, ly kỳ của mấy ả đàn bà ham ngóng chuyện hàng xóm để
thêu dệt hơn là làm tròn cái bổn phận nội trợ cho chồng,cho con vốn thiên chức
cao quí của người phụ nữ.
Xóm Chuột có gần
trăm nóc gia nằm bên bờ kinh xáng Cây Sung trước giờ bình dị êm đềm là vậy, mà
sau khi nhà nước di dời người dân vào sinh hoạt ăn ở tập trung tại một nơi cố
định, được gọi bằng cụm từ hoa mỹ - Khu dân cư ấp Một - thì
xóm Chuột cũng ngày một đổi thay,ngày một tiếng tai, râm ran nhiều chuyện trớ
trêu ngộ nghĩnh (!). Ai đời gom dân vào khu dân cư ở tập trung tưởng rằng sẽ
văn minh, hiện đại hơn so trước kia ? Nào ngờ, chỉ thấy xảy ra toàn chuyện trái
khoáy... Dẫy đầy tệ nhậu nhẹt, cờbạc, đá gà rồi số đề, bia ôm ẩn hiện như phim
nhiều tập trên truyền hình. Công an dẹp bữa trước bữa sau tái diễn, ngày nào
trong khu dân cư cũng có chuyện gây gỗ, đánh nhau. Nhà này nhà kia khi không
vừa ý nhau dù là những chuyện vặt vảnh con gà, con chó cũng có thể chưởi bới
thậm chí đánh nhau ỏm tỏi. Hiếm có ai chịu nghĩ tới tình làng nghĩa xóm “tối
lửa tắt đèn” có nhau ? Quên mất cái hồi còn ở bên bờ kinh xáng Cây Sung thuở
nào nghèo khó, lưa thưa mà êm đềm thân thiện. Nhớ hồi mới chuyển vào ở trong
khu dân cư, mùa nắng thì nóng như thiêu như đốt, bụi cát bay mịt mù trắng dã
tới tận mâm cơm. Mùa mưa điện đóm tù mù như đèn hột vịt bữa “cháy ” bữa không !
Còn nước sinh hoạt - một nhu cầu thiết yếu nhất của con người - phải hơn ba bốn
năm sau đường ống dẫn nước cho mỗi hộ gia đình mới được lắp đặt tới ? Hồi trước
quen ở trên bờ kinh nước nôi có sẵn muốn tắm táp, giặt giũ,rửa ráy gì cũng
“nhất cử lưỡng tiện” đâu có khổ sở như bây giờ. Trên núi người ta còn có nước
xài, huống gì ở miệt đồng ngay sát con kinh nước trong leo lẻo ngoài kia vậy mà
trong khu dân cư không nhà nào có một giọt nước ? Khốn
khổ nhất vẫn là cái chuyện muôn thuở của con người. Giải quyết “chất thải” sao
cho… ổn thỏa cũng đã là “vấn đề” không của riêng ai !...
Nằm vắt vẻo đong
đưa trên chiếc võng xếp trước “hàng ba” thả tay ngang trán,vừa lan man nghĩ
chuyện xóm Chuột, vừa nhớ tới thằng Hoằng tự tử sáng nay phải chở đi bệnh viện
cấp cứu mà Hai Huông nghe trong mình rêm nhức. Thằng Hoằng con ông vừa gây nên
chuyện cũng nào có thua gì bao chuyện trái tai gai mắt ở xóm Chuột của ông.
Sự việc đột ngột,bất
ngờ đến nổi Hai Huông cứ tưởng chuyện giỡn chơi như mọi khi mấy đứa nhỏ xóm này
hay tới nhà ông buông đùa cợt nhã.Lại nữa,tết nhứt còn ràng ràng ra đó sấp nhỏ
có lỡ nhăng cuội bông lông chút chơi cũng có đáng gì đâu ? Nhưng kìa, sao bữa
nay tới nhà ông miệng lưỡi con Sáu Xem có gì khang khác ? Nó không đả đẹt, lê
thê "bà tám" như mọi khi,thay vào đó là một cái mặt nghiêm trang ra
điều hệ trọng,nó vào thẳng chuyện với ông mà chẳng cho ông kịp nhâm nhi hớp trà
đầu tiên buổi sáng.
- Chú Hai ! Bữa
nay sẵn có mặt anh Hoằng ở nhà, cho tui nói với Chú với anh Hoằng một chuyện…
- Chuyện gì vậy
bây ? Mới sáng bảnh mắt bộ tính rủ tao đậu “chến” hả ? Bữa nay hết tết rồi
nghen ?
Ở khu dân cư này,
Sáu Xem là đứa xòe bài tứ sắc có tiếng. Đàn bà như nó trên đời có một không
hai. Lấy chồng đẻ con sòn sòn năm một mà phây phây, chồng cưng chồng chìu nên
rồi đổ đốn. Quanh năm suốt tháng ngoài bộ bài tứ sắc ra nó chẳng thiết tới
chuyện gì. Cái số của nó thiệt là… Đúng bữa thằng chồng phải bưng tô cơm tới
tận chiếu bạc cho nó ăn ? Mở mắt ra là đậu chến tới nửa đêm mọi chuyện trên đời
phó thác hết cho chồng. Một ngày làm như không cầm tới lá bài là nó ốm o cảm
mạo (!). Không phải đổ thừa chớ… từ ngày vô ở tập trung trong khu dân cư này
nhà cửa san sát nhau, mà việc làm thì không có. Ai cũng thất nghiệp ai cũng tối
ngày ở không. "Nhàn cư vi bất thiện". Nên đàn ông nếu không nhậu
nhẹt, sát phạt “Tiến lên” thì cũng đá gà, số đề, cá độ. Còn đàn bà thì "Tứ
sắc", "Xệp", "Bầu cua", bà nào khoái mỏi miệng thì tụm
nhau “tám” chuyện thiên hạ. Nói có trời con Sáu Xem mới đầu chơi tứ sắc, chơi
sịp cũng là do ở trong khu dân cư rảnh rang không công ăn chuyện làm, chơi riết
quen tay rồi ghiền lúc nào không biết. Đến bây giờ thì nó tới sòng tứ sắc cũng
như học trò lớp một đều rang ngày hai buổi tới trường. Học trò người ta thì đi
học còn Sáu Xem thì đi đậu chến. Ác chiến ở chỗ Sáu Xem coi chuyện đánh bài như
nghề nghiệp (!). Là hàng xóm láng giềng lại sát vách nhà Hai Huông nên ông lạ
lẫm gì cảnh nhà con Sáu ? Trời sanh Sáu Xem làm như chỉ để đánh bài, ngoài
những lá bài bốn màu kia ra nó hoàn toàn xa lạ chuyện bếp núc chồng con (!) Vậy
mà không hiểu sao thằng chồng nó vẫn “vô tư”chịu đựng ?
Mãi lan man chuyện
cờ bạc của Sáu Xem mà Hai Huông tay cầm bình trà rót tràn ra cái chung nãy giờ
cũng không hề hay biết ? Lát sau ông mới nhớ tới, vội bưng chung trà đưa lên
môi nhắp nhắp thì Sáu Xem như chực chờ có vậy vào đề luôn không thèm rào đón:
- Hỏng phải chuyện
đậu chến đậu chiết gì đâu Chú Hai ơi !... Chuyện vầy nè… Chuyện là… là tui… tui
lỡ có bầu với… anh Hoằng gần bốn tháng nay rồi... Anh Hoằng với Chú tính sao…
?
- ???
- Hỏng tin ? Có
mặt anh Hoằng nè chú hỏi coi ảnh có “ở” với tui hông ? Tui thề, tui mà dóc láo
cho tui hết thấy đường đậu “chến” đi.
- Mày nói thiệt
vậy hả Xem ???
Rồi nghiêng qua
ngó trân thằng Hoằng đang ngồi im thin thít sát mé chiếc giường hộp kê góc nhà
mà chẳng thấy động thái gì từ thằng con trai.Hai Huông vội quay ánh nhìn trở
lại Sáu Xem,không gian yên ắng như tờ,hồi sau mới nghe Hai Huông cất giọng nhỏ
nhẹ rầu rầu như sợ người ngoài hay biết:
- Chuyện động trời
vậy sao Xem ? Còn… chồng con mày ? Trời ơi !...Nhà sát vách nhau tụi bây làm
chuyện gì vậy trời… ?
Lúc này Hai Huông
chỉ còn biết kêu trời và than thầm trong dạ “Hoằng ơi mày giết vợ con mày, rồi
mày giết luôn tao với má mầy nữa Hoằng ơi !”
Cũng đột ngột như
những lời Sáu Xem vừa thốt, tới đây "cò" Hoằng chẳng nói chẳng rằng
bất ngờ chạy xuống nhà sau rồi Hai Huông nghe tiếng con Nương, vợ “cò” Hoằng la
thất thanh: "Bớ làng xóm ! Cứu, cứu…Ba ơi ! Má ơi ! Anh Hoằng uống thuốc
rầy tự tử… Cứu, cứu Ba Má ơi !...".
Không thèm đếm xỉa
tới chuyện tự tử của thằng Hoằng, cũng không cần coi nó sống chết ra sao ? Hai
Huông mặc kệ cho vợ cho dâu làm gì thì làm, chứ với Hai Huông lúc này thằng
“trời đánh” đó chỉ có mà nguyền rủa. Trong lòng Hai Huông ngập tràn nỗi thất
vọng thằng con. "Mày…! Chết đâu chết phứt cho rồi, bôi tro trát trấu vào
mặt mẹ cha sống chi thêm ê chề tai tiếng. Mày…! Thằng con mà tao đặt hết niềm
tin, để bây giờ...” Trong cơn giận dữ, thất thần, rời rả tứ chi. Hai Huông
buông mình xuống chiếc võng xếp đặt trước “hàng ba” mặc cho sự đời tới đâu...
thì tới.
________
Nằm trong phòng
cấp cứu bệnh viện “cò” Hoằng vẫn chưa tin chuyện Sáu Xem có bầu với hắn ta là
thật. Trong thâm tâm hắn cũng chưa bao giờ nghĩ Sáu Xem lại dại dột để xảy ra
chuyện hy hữu này. Còn nếu như đã lỡ có bầu thì cũng chẳng đời nào con Sáu Xem
dám giữ cái bào thai đó, nói chi tới chuyện công khai mối quan hệ tình ái của ả
với hắn trước mọi người ? Bởi đây là chuyện ăn nằm vụng trộm,là chuyện lén lút
giữa một gã đàn ông có vợ với một con đàn bà có chồng ai mà cho phép ? Vậy mà…
không thể tưởng tượng nổi sáng nay Sáu Xem lại rổn rảng lu loa chuyện
"động trời" ấy một cách đường hoàng hể hả như thể đây là chuyện đáng
để mọi người hoan nghinh ca tụng (!). Nghe thấu tai những lời thố lộ của Sáu
Xem với cha mình, “cò” Hoằng tưởng như đất trời sụp đổ. Sau đó thì hắn hiểu ra
tất cả. Thế là, trước mặt cha mẹ, vợ con kể cả với Sáu Xem màn kịch tự tử “giả”
là phương án đối phó hoàn hảo nhất lúc bấy giờ mà “cò” Hoằng buộc phải áp dụng.
Động tác “giả” ấy đã giúp “cò” Hoằng vượt qua trở ngại ban đầu tưởng chừng như
bế tắt. Bây giờ khi có thời gian nghiền ngẫm, "cò" Hoằng mới đánh giá
hết cái “thâm thúy” của Sáu Xem - ả đàn bà một nách hai con này quả là lợi hại
! Túng bấn nó định đánh bài liều. Nó tính chơi phủ đầu mình đây. Nó thấy ông
già mình hiền từ chơn chất,con vợ mình ngây thơ có phần non dại nó định ăn vạ
theo kiểu "Được ăn cả, ngã về không", thật là… - Và cũng phải công
nhận sáng kiến tự tử “giả” của mình là vô cùng hiệu quả. Chết giả mà như thật
vẫn được đưa đi “cấp cứu” hẳn hòi, mới thấy chiêu “tự tử” của mình vừa rồi
thuộc hàng đẳng cấp. "Cò" Hoằng lẩm nhẩm kiểm tra lại toàn bộ sự việc
rắc rối mà hắn vừa thoát ra, tất cả đều nhờ vào may mắn. Hắn không ngờ cái
chuyện khuất lấp với con Sáu Xem bấy lâu nay tưởng kín kẻ ngon ăn, bây giờ bắt
đầu bể bạc tràn lan ra điều sóng gió. Cũng tại cái “máu “gái gú bất kể dòm
trước ngó sau mà “cò” Hoằng đang phải trả giá. Hắn tự kêu khổ với chính mình.
Lăn qua trở lại trên chiếc giường nệm trắng phau ở bệnh viện mà “cò” Hoằng
tưởng đang nằm trên than củi. Rồi đây khi trở về đối diện với vợ con, với bà
con xóm giềng hắn sẽ ăn nói ra sao về hành vi vô luân bại hoại đó ? Hắn sẽ trả
lời sao với Năm De chồng của Sáu Xem về chuyện ăn nằm với vợ người ta tới có
thai ??? Ai đời, biết rõ Sáu Xem là gái có chồng có con ràng ràng trước mặt,
nhà sát vách nhau vậy mà hắn vẫn cứ điềm nhiên quan hệ “trai trên gái dưới” mới
chết ? Trời ơi ! “Cò” Hoằng tự than thân trách phận, tự vấn lương tâm mà vẫn
chưa tìm ra câu trả lời hợp lẽ. Phải chi hồi đó, cái hồi mới dồn vô ở trong khu
dân cư hắn đừng ham hố máu me, đua đòi ăn chơi, xa hoa vật chất thì bây giờ sự
thể đâu tới mức dở khóc dở cười. Hồi đó…cũng chỉ vì tham lam, ham có nhiều tiền,
ham cá độ, số đề rồi dẫn tới làm “thầu” đề, làm “cò” các trò cá độ… đã biến út
Hoằng một chàng trai lam lũ chân quê trở thành một gã đàn ông lọc lõi chuyện đỏ
đen hồi nào không biết.Là “thầu” đề tầm cỡ ở xóm Chuột, út Hoằng đâu lạ gì Sáu
Xem, con đàn bà không chỉ mê cờ bạc mà còn nghiện số đề như đám choai choai
ghiền thuốc lắc. Ả là con nợ ghi đề,là con bạc thường xuyên khát nước mà hàng
chục lần “cò” Hoằng là kẻ “quân tử cứu mỹ nhân” thoát đường cùng quẫn. Do vậy
Sáu Xem coi hắn như thần tượng chẳng khác chi Thúy Kiều tôn thờ Từ Hải. Đàn bà
một khi đã ngồi vào sòng bài hầu như chẳng ai còn quan tâm gì tới hình hài sắc
vóc. Chuyện giữ nhân cách hay đạo lý luân thường với họ bấy giờ chỉ là bọt xà
bông. Sau những ván bài thua cháy túi,họ sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì miễn sao
có tiền thỏa mãn thú đỏ đen là họ chẳng từ chối.Sáu Xem đã ngã vào vòng tay
“cò” Hoằng trong một đêm thua bài trắng phơi chao đảo như vậy. Thói đời, ăn
quen nhịn không quen. Với lại cái thứ ăn vụng,ăn lén thèm thuồng bao nhiêu ngon
miệng bấy nhiêu. Càng gần gũi Sáu Xem, "cò" Hoằng càng bị cuốn hút mê
say khó rời xa ả.Năm De chồng Sáu Xem lâu lâu lại có việc vô đồng thăm ruộng
dăm ba bữa, nhà liền vách nhau đêm hôm khuya khoắt, chém cha “cò” Hoằng cũng
chẳng thể bỏ qua. Thế nên chuyện gì đến đã đến… Bây giờ khi chợt sám hối ăn năn
“cò” Hoằng mới hay sự việc đã quá muộn màng gần như vô phương cứu chữa.
________
Không phải tới lúc
này Hai Huông mới nhận ra sự đổi thay, sa đà của thằng con út. Ông đã ngầm biết
thằng Hoằng chớm mất nết hư thân ngay từ lúc gia đình đùm túm nhau về ở trong
khu dân cư ấp Một. Khi nó bắt đầu dính tới chuyện cờ bạc, số đề, đá gà, cá độ đá
banh là ông đã đoán không sớm thì muộn cũng sẽ dẫn tới sự thể ngày hôm nay.
Nhưng hậu quả ra sao thì ông chưa lường được. Trực giác người già khi ấy mách
bảo ông rằng thằng Hoằng đã đi ngược lại khuôn mẫu của ông. Khuôn mẫu của ông
là làm người sống phải đạo đức, lễ nghi, hài hòa, chân thật. Sống trước sau như
một không tham giàu phụ khó,không thay đổi nghĩa nhân. Thêm nữa nếu có tấm lòng
với cuộc đời này thì tham gia làm từ thiện tích đức cho con cháu mai sau.Vậy
thôi ! Chỉ bấy nhiêu thôi ông có đòi hỏi gì hơn đâu ? Vậy mà… ông đau lòng nhận
ra thằng Hoằng con ông không làm được ! Nó chỉ biết ham tiền,ham những
trò đỏ đen mà nó cho đó là chuyện “làm ăn” đàng hoàng có vốn lời,có tổ chức
(?). Nó làm toàn chuyện trái ngược với ông.
“…Chẳng lẽ đây là
quả báo, là phước phần mà một người làm nhiều việc thiện như mình phải gánh lấy
hả Hai Huông ? Luật nhân quả với mình vậy có gọi là công bằng không ? Hai Huông
này trước giờ sống có trước có sau, lấy đạo đức làm câu trao mình, lấy nghĩa
nhân làm điều ứng xử thì chẳng lẽ…?”. Hai Huông trở mình trên võng mấy
lần rồi vẫn chưa tìm ra câu trả lời xác đáng. Ông cứ quẩn quanh bởi ý nghĩ nhân
quả ở đời. Ông nhớ Phật dạy : "Làm phước hưởng phước…" ông một đời
làm từ thiện, sống chí nghĩa chí tình với bà con chòm xóm. Mùa lũ đêm hôm mưa
giáo bão bùng gì cũng vậy, hễ ngoài đồng có xuồng ghe kêu cứu là có mặt Hai
Huông,xông xáo cùng đám thanh niên trai tráng Chữ Thập Đỏ băng đồng rọi đèn tìm
vớt bằng được người lâm nạn thoát vòng nguy hiểm. Trong xóm, người nghèo khó lỡ
qua đời không hòm rương mai táng là có Hai Huông toàn tâm, toàn ý tự mình đóng
góp tiền bạc, kêu gọi lòng hảo tâm của bà con với tấm lòng "nghĩa tử là
nghĩa tận" cùng chung lo cho người bạc phần mồ yên mả đẹp. Thời gian của
Hai Huông gần như quanh năm suốt tháng lúc nào cũng tất bật với chuyện cất nhà
từ thiện,cất cầu từ thiện, sửa lộ nông thôn từ thiện, phát gạo cứu đói từ
thiện, chuyển bệnh từ thiện. Làm từ thiện không hà, vậy mà phước đâu chẳng thấy
? Chỉ thấy toàn chuyện trớ trêu nghiệt ngã mà thằng Hoằng hỏng lẽ là hệ quả từ
những chuyện làm từ thiện của ông ? Lẽ ra… Hai Huông bắt đầu “xét lại” cái lý
của ông Phật, cái lý của luật nhân quả mà một đời ông tâm niệm. Và ông cũng tự
xét cuộc đời mình từ trước tới nay một cách công tâm nhất. Ông có đáng phải
gánh chịu cái gọi là “quả báo” này không ? Không ! Ngàn lần không,vạn lần
không… Chuyện ai làm nấy chịu chứ. Tất nhiên,làm cha như ông cũng có một
phần trách nhiệm trước sự thành bại của con. "Mũi dại lái chịu đòn"
ông càng không có quyền trốn chạy trước sự hư đốn của thằng Hoằng. Người xưa đã
không từng nói "Con dại cái mang" đó sao ?Lại càng không thể đổ thừa
cho lý do về ở tập trung trong khu dân cư mà thằng Hoằng mới ra nông nổi ?
Không ! "Nhân chi sơ tính bổn thiện", thằng Hoằng hư thân mất nết là
do chính nó tự gây nghiệp quả,nó làm nó chịu đâu thể trách ai ! Biết bao lần
ông đã dạy dỗ khuyên răn mà nó nào có chịu nghe ông ?Khuyên con không được ông
thua buồn lặng lẽ tìm nguồn an ủi cho mình bằng những việc làm từ thiện. Đời
nghĩ cũng trớ trêu cha làm phước làm nhân,con làm gian làm ác ! Mỗi người sẽ tự
chịu trách nhiệm với chính cuộc đời mình.Đành vậy ! Thằng Hoằng đã gây ra bao
điều không phải trong cuộc đời này, gây ra đau khổ cho vợ chồng con Sáu Xem nó
phải tự thân gánh lấy, tự thân giải quyết hậu quả mà nó đã làm, thậm chí phải
chịu sự trừng phạt thích đáng của luật đời của đạo lý. Đó là lẽ đương nhiên…Có
gì đâu mà ông cứ phải đeo đẳng cưu mang, lo âu phiền muộn ?Có chăng là nỗi đớn
đau trong lòng ông,trong lòng một người cha thấy trước điều sai sót của con sẽ
xảy ra mà không làm sao ngăn chận được…
Như những lần trở
về sau các đợt làm từ thiện giúp đời lòng nhẹ nhõm lâng lâng, Hai Huông nghe
tâm mình thanh thản dù lúc này sâu tận đáy lòng ông không tránh khỏi buồn đau.
Nhấc mình khỏi chiếc võng xếp trước “hàng ba” Hai Huông với vô nhà sau gọi vợ
mà như nói với chính mình: "Bà nó ơi ! Mai cúng hạ nêu, bà nhớ hầm
thêm cho tui nồi canh khổ qua nghen bà. Nhờ món khổ qua, mong đầu tháng đầu năm
tống hết chuyện khổ chuyện buồn qua đi, đón rước chuyện tốt chuyện lành vô nhà
với bao điều may mắn…”.
NGUYỄN THANH QUANG (tác giả giữ bản quyền)
____________________________________________
ĐÓN ĐỌC BÔNG TRÀM CHUYÊN ĐỀ ĐẶC BIỆT
MỪNG XUÂN NHÂM THÌN 2012 & NGÀY THƠ VIỆT NAM LẦN THỨ X
>> Vui lòng nhấp chuột vào hình ảnh phía dưới để vào mục lục số đặc biệt <<
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét