Quảy gánh lên vai
mẹ lội rong ngõ hẹp
cất tiếng rao lẻ nhịp vui buồn
cây cỏ giật mình nhớ thương nguồn cội
niệm lành khởi xuống biển dâu...
Thương mái ngói ngập đầy mưa nắng
mẹ phơi mình đánh cuộc với trăm năm
tóc bạc hơi sương
qua mùa lam lũ...
nấu ước mơ sém bậc thang đời!
Gánh phong trần đọng lại những giọt thơ
theo tiếng guốc vỡ òa sau ngõ ngách
hương trầm tích vầy quanh nỗi thật
sóng sông Hoài nũng nịu bến xưa...
Em gái Hội An cất tiếng khai mùa
trăng mười bốn trải tơ
vàng mái cổ...
lữ khách say hồn vịn phố ngẩn ngơ!
Câu Đường luật ai gieo
xanh mầm đạo lý
mẹ níu nghiêng vai rưng rức tim người
dẫu ai đó lỗi nghì
lòng vẫn bao dung
cho dòng thương trầm lắng
tiếng thơm bay bốn biển cũng theo về...
Ai trải lòng qua những vần thơ
bờ thanh sắc dẫu vương màu trần tục
hồn phố vẫn lung linh dưới ánh đèn lồng!
VỠ LẼ
“Thượng đế” lạc múi giờ
đập cửa nhà xưa...
nửa đêm bật cười hố hố
dáng văn minh nghiêng ngã trên đường
hơi rượu tanh nồng góc phố quê hương!
Mở nút dại khôn
sương đêm loang mờ mắt kính
người gọi người đâu đó
tưởng bạn đồng môn thoát kiếp ăn mày...
Giật mình dế gáy chẳng tròn hơi
lang thang tìm giàn hợp xướng
kẽ nức tường xưa hơi tiền lấp kín
lẫy khúc bi hài...
đỏ mắt âm dương!
Bấm quẻ thi ca vỡ lẽ quan trường
chàng trai già trốn ngủ bao đêm
chưa quen tiếng cười “Thượng đế”
chuông chùa điểm sáng
tỉnh hồn lắng nhịp trần ai...
Tóc trở mình nở dạng hoa râm
mặc vốn đời không nơi bảo hiểm
thắp câu thơ chong tầng khí tiết
ngửa mặt cười rung ngõ ngách ba thì.
HƯƠNG XUÂN
Đôi bướm vàng rực rỡ
Trẩy hội giữa vườn hoa
Những con chuồn chuồn nhỏ
Chao nghiêng trên mái nhà
Anh em thằng cu tí
Vòi vĩnh áo mới may
Mắt thơ tròn đen láy
Mẹ nó nhìn ngất ngây
Trên đường dăm cô bé
Chen lẫn dòng người qua
Mái tóc chấm đuôi gà
Áo màu xanh lên mắt
Bên hiên nhà hàng xóm
Năm ba kẻ đứng ngồi
Vây quanh bàn cờ tướng
Trầm trồ nước ngựa đôi
Tường nhà ai mới quét
Còn thoang thoảng mùi vôi
Nụ mai cười trong nắng
Hương xuân tỏa khắp rồi!
LÁ DỖ
Tặng L.Th
Cái đêm lá dỗ ngàn dâu
Bờ thiên lương bỗng rực màu tri âm
Chợt thương mấy độ thân tằm
Nhả tơ vàng ủ hạt mầm nguyên sơ
Cái đêm lá dỗ đôi bờ
Ai đem thi phú ra hơ phận người
Mà nghe "tiếng ếch" bên đời
Vọng vào cát bụi cái lời thiên thâu
Cái đêm lá dỗ kinh cầu
Sắc màu tỉnh giấc cúi đầu chào câm
Ngẩn ngơ trước nụ duyên thầm
Lời yêu cõi trượt lỗi lầm thâm căn...
Cái đêm lá dỗ niềm trăng
Lạ gì giọng điệu ăn năn cõi người
Sáng soi cuối đất cùng trời
Một mình lơ lửng giữa vời vợi xa
Cái đêm lá dỗ ta bà
Mở lòng nghe tiếng khóc và cười đau
Giật mình nhìn trước thấy sau
Thôi thì mấy chuyện đồng thau ấy mà!
Cái đêm lá dỗ chính ta
Ngày sinh lạc mất hiểu ra sự tình
Ôm câu lục bát đăng trình...
Qua cơn hỉ nộ biết mình là ai.
TRẦN LA TRUNG (tác giả giữ bản quyền)
______________________________________
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét