ANH VỀ ĐI
Anh đừng vuốt ve em khi tình yêu không còn nơi đáy mắt
Anh đừng dùng nụ hôn bỏng rẫy lôi em vào khao khát cháy mùa
Mịt mùng đêm dài câm lặng
Trái chín ngọt ngào đã rụng
chỉ còn sót lại những cành trơ
Cơn bão trôi qua lòng hoang vắng xác xơ
Em nhận ra trong vòng tay anh hờ hững
Một thời ngờ nghệch tin vào điều bền vững
nhưng tình yêu cứ khuyết dần theo những vầng trăng
Giọt mưa đêm rìn rịn trên mảnh đất khô cằn
Anh đâu biết canh thâu chờ đợi
Đến lúc tiếng lòng bùng lên chới với
Em buông mình theo cõi trầm sa
Người đàn bà trong em vẫn cất tiếng ca
dù đêm mưa không có anh bên cạnh
dù trái tim phủ đầy tuyết băng giá lạnh
Anh về đi
Tình yêu đã chết rồi!
NGẪU HỨNG
Người nhốt nỗi buồn người luồn nỗi nhớ
Người thôi bỡ ngỡ người trốn khóc thầm
Nỗi đau giam cầm từng chiều lặng lẽ
Chốn này quạnh quẽ đứa trẻ lặng im
Bà già đi tìm mấy mươi xuân trước
Bà cô quay bước ngoáy đít theo chồng
Mấy gã đàn ông chực chờ nuối tiếc
Em gái mắt biếc đang tuổi xuân thì
Thèm những cuộc đi tìm thằng trai trẻ
Mấy đồng tiền lẻ ném lão ăn xin
Bao nhiêu ánh nhìn đổ dồn một phía
Những chiều nghĩa địa không một bóng người
Lòng mình bời bời... sự đời vô cảm
NHỨC NHỐI
Nửa đêm
chị tôi ra giếng
khua chiếc gàu múc một nỗi đau
Đàn bà nằm nghiêng trăn trở
Thương cho giường chiếu bạc nhàu
Nửa đêm
chị tôi ra giếng
khua chiếc gàu múc một giấc mơ
Giấc mơ của thời thiếu nữ
Xa xôi đến tận bây giờ
Nửa đêm
chị tôi ra giếng
khua chiếc gàu múc một khát khao
Tưới lên mảnh hồn cằn cỗi
Nỗi đau cứ chực tuôn trào
Chị tìm gì trong tiếng hát
Chị tìm gì trong lời ru
Cỏ dại mọc tràn mặt đất
Tim người vẫn cứ âm u
Nửa đêm bàng hoàng thức giấc
Thương cho giường chiếu bạc nhàu
Giấc mơ của thời thiếu nữ
Bây giờ vẫn cứ nằm đau
TRƯƠNG CÔNG TƯỞNG (tác giả giữ bản quyền)
____________________________________________
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét