CỨ TRÁCH MÙA LỖI HẸN
(Vĩnh Thông nói lũ lên mà mình lại quên về!)
Từ lúc người đi biền biệt xứ
Đã lâu không ghé Chóc Năng Gù
Bỏ con nước chảy qua Bình Mỹ
Để nhạt nhòa đôi mắt cù lao…
Bỏ em gái nhớ ai ngồi đếm
Điên điển vàng lầm lụi mé sông
Câu tứ đại buồn trôi bến vắng
Tiếng xang theo lũ chìm lưng đồng
Cơn lũ chậm về anh vội trách
(Nước quây thôi hết nhớ lục bình?!)
Bước chân mê mải đâu còn biết
Bông súng nằm thương mắt cá linh!
Em chờ đủ bạc đầu bông sậy
Như ánh chiều phai sắc ráng pha
Ai xúi dòng Châu Giang cuộn chảy
Vô tâm để nhớ lại trên phà?
ĐƯA MA VỢ CŨ
lửa tắt vàng bay kẽ liếp gào
bèo khô mưa búng giạt cầu ao…
hoành nghiêng triệu rũ vòng hoa trể
hồ cạn trăng rơi huyệt đất trào
hai gã đàn ông đứng gục đầu
một người đi trước một về sau
còn em ở phía bờ sông ấy
bước nặng bên nào cũng lún sâu!
Thôi chẳng còn nghe dẫu tiếng săng
Buông xuôi ngày cũ tháng cùng năm
Đi đâu rồi cũng về đây ngủ
cục đất lèn cho ấm chỗ nằm…
hai gã đàn ông đứng bắt tay
thẫn thờ chia nửa chén rượu cay
rượu trong chai cạn buồn chưa cạn
trong rượu hình như có lệ đầy..!
SẬP BẪY TÌNH
buổi sáng ăn mì như nhai rơm
một cọng rơm trái mùa cuối vụ
em bỏ lại trên cánh đồng nứt nẻ
tôi cắn vào bật máu chân răng!
Tôi sập lưới tình tôi đã trót giăng
Em tránh khỏi còn tôi vấp ngả
Cùng đau với trái tim bộc phá
nổ tung đời tôi lên!
Tôi buồn vì chẳng thể nào quên
dấu chânem đạp lên hồn rời rã
ruộng hết cỏ làm trâu già ăn rạ
và tôi quỳ trước em: cám ơn!
Khi chết đi người ta chọn thiên đường
Là nơi gởi linh hồn hưởng phúc
Riêng tôi sẽ xin về địa ngục
để còn được yêu em.
dẫu huyết bồn nhầy nhụa lấm lem
tôi ngụp lặn uống từng giọt mặn
để thoả thê khóc cười cay đắng
cho dù xác bị cưa hai..!
cọng rơm mềm không thể chia đôi
nên em để phần tôi nỗi nhớ!
NGUYỆT LÃNG (tác giả giữ bản quyền)
______________________________________
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét