HÔN PHỐI
Ngọn tình êm
lời yêu ngút núi
um cỏ hoa bạt ngàn dại hẹn hò
con đường trắng rạt rào sương áo mỏng
nguyên sơ hồn khúc hát nở mọng môi trinh
ướt sủng & mang ơn hồng rỏ ngọt men ấm
vít cong cần hơi rượu hâm hấp qua dấu người đã lắp bắp quen
chạm vào nhịp mùa, nhịp mùa cong cớn
chạm vào nhịp tim, nhịp tim nhảy mừng
gió khơi dậy vũ điệu rừng cây
nắng hớ hênh bứt chiếc cúc ngày
rồi…
lũ bọ rầy hát vang nàng Bian, rối rít Blues xanh
chiếc tất len vơ trộm bầy gió ngược đồi nhốt vào lồng ngực
thở
Buổi sáng
theo em lên đồi cỏ cháy
nghìn trùng thơm lõa thể hương người
tình yêu mọc lên ở đấy
ướt át tâm niệm đôi mươi
hút vào em vô chừng xúc cảm
lời tỏ tình mở miệng anh
đi tìm đất trời mai mốt nữa
thấy em bước ra rất thật từ ảo mộng
đẹp như Bian ngần ngật tươi
Buổi chiều
theo em xuống phố
mặt hồ túng tẩy sóng nụ cười Đà Lạt
con dốc cũng lắp bắp mùi vị tình nhân
phố đẩy anh và em vào nhau
gần hơn chút nữa
bức tường đá xanh rêu là lời tỏ tình của phố với chiều
để em hóa loài rêu hiền quá thể
vuốt mặt ngày
Đà Lạt dừng chân anh và em, hôn phối bất ngờ
Anh, Em & Đà Lạt cưới nhau
cho những đứa con mai mốt nữa
cho những ánh nhìn
cõi
mộng nhảy mừng cứu rỗi bất tận
đôi
linh hồn thoát thể chạm nhau
MANG ƠN NÀNG
khi, đôi mắt nàng trùng lắp phố
cơn mưa sắp rời trên bản thể
ta không bao giờ nắm bắt nổi
lời tuôn ra để kịp hững hờ
khi tiếng nói nàng chạm vòm thông
hình dung kim đâm toạc khúc hát
nở vào đêm nhựa sống phủ đầu
ta dìm nàng ngập ngụa ân hận
khi đôi môi nàng toan mở hé
những người đàn ông hăm hở vẽ
thân xác nàng và vết màu trổ
hoa nội đồng bạt ngàn dại, ta…
khi cô đơn, nàng chùng hơi thở
lần trên phím đàn nặng nhọc vỡ
cung của nàng rầu rĩ lũ buồn
ta, cứu vớt bằng tiếng chuông thơ
khi tất cả mọi thứ, từ nàng
mập mờ nhìn vào ta giây phút
“lời tỏ tình đầu tiên” chắp cánh
mang ơn nàng ta khập khưỡng bay
khi không còn điều gì, có thể
ngấu nghiến nhai mọi thứ trong miệng
ta gõ vào chuông thơ lúng liếng
ở nơi nàng ánh sáng bất tận
khi tình yêu bung rễ trong nhau
mang ơn nàng mùa qua, thiên di…
KHÚC RU MÙA
"Nỗi buồn
gầy rạc giơ xương
Ngổn ngang lũ kiến lên giường với
nhau"
(Trích thơ Nguyễn Nhựt Hùng)
Sớm đưa giọt nấc lên đầu
Cà phê đắng đót một màu manh tâm
Luống trầm áo sợi người thâm
Đen đen trắng trắng trổ mầm lưu linh
Tơ đàn mọc sốt u minh
Tai nghe đã dỏng phường hinh hỉnh buồn
Nghe rời giọt đắng vần tuôn
Vào ra lời ngốn luôn tuồng cái đau
Vớt trông những phiến rũ sầu
Trồi lên trụt xuống mà sâu hoắm đời
Giường rêu lũ kiến ru hời
Phôi thai mùa cũ rạc rời chùng âm
Sớm đưa lột xác cung cầm
Lột ra nhau vẳng trầm ngâm phím cười
Ngượng ngùng phủ nhũn đười ươi
Ngượng ra mùa kẻ chín mười như nhau
Sớm đưa ta lẻ một đầu...
LÊ MIÊN CA (tác giả giữ bản quyền)
__________________________________
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét