Em run run cầm
chiếc bị nhỏ chằng chịt những miếng vá, mắt ngân ngấn sợ sệt:
- Dạ, không ạ.
Em... Em... - Cậu bé lúng túng.
- Anh có thể
giúp gì được em không?
- Dạ, anh ơi,
anh cho em xin bát gạo ạ - Em bật khóc.
Thì ra là một
em bé ăn xin tội nghiệp. Tôi dẫn em vào nhà lấy nước mời em uống rồi múc mấy
bát gạo đầy đổ vào chiếc bị nhỏ cho em. Tôi hỏi chuyện em và được biết em tên
Hoàn, năm nay 7 tuổi. Mẹ em đang ốm nặng, nằm liệt giường chưa dậy được. Nhà lại
hết sạch gạo, nên em phải trốn mẹ mang bị đi xin. Em là người làng bên. Làng
tôi và làng em cách nhau bởi một ngọn đồi.
Nghe cái giọng
kể nức nở, nghẹn ngào của em, lòng tôi se lại. Bây giờ đang vào mùa xuân. Trong
khi những đứa trẻ khác bằng tuổi em xúng xính áo hoa, vòi tiền bố mẹ, tung tăng
đi chợ Tết, thì em phải áo rách, chân trần vất vả mưu sinh cho cuộc sống bộn bề,
nghèo đói. Nét mặt lấm lem làm em như khắc khổ hơn và già đi trước tuổi. Nhưng
khi ra về em vẫn không quên hé một nụ cười chúm chím chào tôi:
- Em cảm ơn
anh. Chào anh, em đi ạ.
Tôi nhìn theo
cái dáng gầy nhỏ, tong teo của em khuất dần sau rào hoa giấy hồng phai. Lúc
này, không hiểu tại sao, từ lồng ngực tôi trào lên một luồng cảm xúc rưng rưng
khó tả, rồi mắt tôi ươn ướt nước. Suốt cả buổi sáng hôm đó, tôi ngồi vắt vẻo
trên chiếc xích đu trong vườn khế ngọt đang trổ hoa tím biếc, vừa vu vơ nghĩ.
Đã có những lúc tôi ngồi bó gối khóc thương số phận của mình sao quá hẩm hiu
khi phải mặc những bộ quần áo lỗi mốt của anh trai hay những lần mẹ vắng nhà,
đi học về đã mệt còn phải loay hoay xuống bếp nấu ăn. Bây giờ thì tôi vỡ lẽ ra
rằng, có những người còn khốn khổ hơn mình gấp nhiều lần.
Và cũng
ngay lúc này đây, đầu tôi chợt vang lên câu nói quen thuộc của mẹ: “Nhà ta
không khá giả gì, nhưng có áo quần tươm tất mà mặc, có cơm no đủ bữa là may mắn
hơn nhiều gia đình khác rồi. Con đừng nhăn nhó khi phải nấu một nồi cơm, luộc một
mớ rau. Con biết không, có những người không có gạo mà nấu cơm, không có rau mà
luộc đấy con ạ”. Ngày trước, khi nghe mẹ nói như thế, tôi không dám cãi lại,nhưng
thầm nghĩ trong lòng, thời nay làm gì còn chuyện thiếu ăn thiếu mặc nữa.
Nhưng câu
chuyện em bé nghèo đã giúp tôi thấm thía hơn lời dạy nhẹ nhàng mà sâu sắc của mẹ,
điều mà tôi chưa bao giờ tìm thấy trong những cuốn sách dày cộm xếp ngay ngắn
trên ngăn bàn học. Không biết những năm tháng sau này, mẹ con em sẽ sống ra
sao? Cái dáng gầy mảnh tong teo của em cứ ám ảnh trong tâm trí tôi mãi.
Chiều nay,
chiều ba mươi Tết. Anh trai về và mua cho tôi bộ quần áo mới. Quần jean ống bó
và áo khoác thể thao cực teen. Tôi sung sướng lắm. Lại hiện lên trong đầu hình ảnh
của Hoàn. Tôi quyết định lục hết tủ quần áo ngủ vùi bấy lâu, chọn những bộ lành
lặn, không dùng đến nữa, xếp lại ngay ngắn để vào túi và gói ghém thêm một ít
thức ăn mang sang làng bên cho em.
Sau một lát vật
lộn loanh quanh với chiếc xe đạp cà tàng cũ kỹ trên những con đường dốc lơ chơ
sỏi đá và hỏi han người này người nọ, cuối cùng tôi cũng tìm đến được nhà em.
Ngôi nhà tranh lụp xụp nằm chênh vênh bên sườn đồi. Xung quanh bạt ngàn màu trắng
dịu dàng của bồ công anh, loài hoa thuở bé đến giờ tôi rất thích. Những chiếc
chong chóng bồ công anh tí xíu du êm trong gió vừa gợi một điều gì đó là hy vọng,
nhưng đồng thời cũng vẽ nên những nét buồn man mác... Khung cảnh yên bình, gần
gũi làm tôi có cảm giác như mình đã từng đặt chân đến nơi đây. Thấy tôi, Hoàn
nhanh nhảu chạy ra đón.
- Ôi, em chào
anh. Sao anh biết nhà em ở đây ạ?
- Anh thì ở
đâu mà chả biết! - Tôi đùa.
Em cười:
- Anh siêu thật.
Tôi đem túi
áo quần đặt vào lòng tay em:
- Cho em đấy.
Mấy bộ quần áo cũ, em thông cảm...
- Dạ. Không
sao đâu anh. Đối với em, quần áo cũ cũng quý lắm rồi! - Em ôm túi quần áo, đôi
mắt ánh lên niềm vui giản dị.
Em nắm tay
tôi dắt vào nhà. Không gian ẩm tối, chật chội. Mẹ em đang nằm trên chiếc giường
tre ọp ẹp. Tôi cất tiếng chào. Mẹ em lóp ngóp bíu thành giường gượng dậy, thều
thào đáp lại:
- Ừ, cô chào
cháu. Cháu là bạn của Hoàn à?
- Vâng ạ! -
Tôi đáp - Cô đã đỡ hơn chưa ạ?
Mẹ em trả lời
“Cũng đỡ hơn nhiều rồi, cháu ạ” rồi khù khụ ho. Nghe tiếng ho ấy, tôi biết cô
còn yếu lắm. Hoàn ngồi ở mép giường đỡ lấy lưng mẹ và mở toang ô cửa sổ. Nắng
chiều xuân dìu dịu soi vào làm lộ rõ khuôn mặt hốc hác, gầy sọm của mẹ em. Làn
da đã gấp đầy những nếp nhăn nhưng vẫn không thể che được vết sẹo chấm đuôi mắt
phải. Một khuôn mặt rất quen mà hình như tôi đã được gặp ở đâu đó, lâu lắm rồi.
Bất chợt ký ức tuổi thơ ùa về...
Nhớ một mùa
xuân đã xa, vì mải mê chạy ngược ngọn đồi sau làng hái hoa bồ công anh, tôi bị
lạc vào một vùng đất lạ. Lúc ấy, tôi chỉ biết đứng chôn chân khóc lóc sụt sùi.
Và nếu như không may mắn gặp được người phụ nữ lên đồi hái lá dong về gói bánh
Tết thì chẳng biết tôi sẽ ra sao nữa. Mẹ Hoàn, người có vết sẹo chấm đuôi mắt
phải, chính là người phụ nữ đã cứu tôi năm nào. Chắc chắn như vậy. Tôi đem kể lại
câu chuyện mùa xuân năm ấy với mẹ Hoàn. Cô cũng kịp nhận ra tôi. Tôi đến bên nắm
lấy tay cô và Hoàn. Chúng tôi vỡ òa trong niềm xúc động.
Trên những
vòm xanh nõn mềm, mướt mị, tiếng chim gọi nhau hân hoan, ríu rít. Tôi cùng Hoàn
xuống bếp chuẩn bị cho mâm cơm tất niên. Trong khi tôi rút rơm nhóm bếp nấu cơm
và hâm nóng ít thức ăn tôi mang từ nhà đi thì em chạy ra vườn hái thêm mớ cải
ngọt và rau thơm. Hý hoáy mãi, cuối cùng “những đầu bếp nghiệp dư cũng hoàn
thành xuất sắc nhiệm vụ”. Chiều ba mươi, ba người chúng tôi ngồi quây quần bên
mâm cơm nhỏ đạm bạc, thanh bần.
Căn nhà quạnh
quẽ chợt trở nên ấm áp, vui tươi hơn bởi những tiếng nói cười khe khẽ. Để tăng
thêm không khí Tết, tôi lấy chiếc máy nghe nhạc mini trong túi áo, bật vang những
giai điệu rộn ràng trong bài hát “Ngày Tết quê em” thân thuộc: “Tết Tết
Tết Tết đến rồi! Tết Tết Tết Tết đến rồi! Tết Tết Tết Tết đến rồi! Tết đến
trong tim mọi người...”.
PHAN ĐỨC LỘC (tác giả giữ bản quyền)
_________________________________
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét