MỘT THOÁNG VALENTINE
Biết lấy gì tặng em đây ?
Một căn nhà nhỏ chứa đầy buồn đau
Ra vô cũng chỉ một thân
Sáng, trưa, chiều, tối dỗ dành cơn mơ
Từ thuyền lạc bến xa bờ
Ấp yêu còn lại vần thơ tự tình
Đời buồn thơ cũng lênh đênh
Bập bềnh sóng nước soi tìm dáng xưa
Nhạc lòng rợn khúc âm ba
Nghe ra tình cũng trôi xa mấy trùng
Chừ ngồi góp nhặt tơ hồng
Tặng em một sợi, biết lòng em vui ?
Lỡ mai tơ đứt…ngậm ngùi…
Thì xin em chớ phiền tôi, tặng nhầm !
Đời tôi đâu có trăm năm
Chắc khi nhắm mắt yên nằm, cũng không
NGẬM NGÙI…VALENTINE
Một đóa hồng, hai trái tim
Một lời chúc đẹp cho mềm lòng nhau
Ngày vui nắng vội qua mau
Ngày buồn dai dẳng mãi màu hoàng hôn
Valentine về để mà mong
Để thương, để nhớ, để hồn chơi vơi…
Một bên trông đứng trông ngồi
Một bên gởi kiếp luân hồi vào thơ
Cả hai trong chốn bụi mờ
Mai sau biết có lạ bờ tìm nhau !
Đã nằm trong cuộc bể dâu
Kẻ đây, người đấy- hai màu thời gian
Yêu nhau sao quá trễ tràng
Tuổi tình bão nổi, tuổi trời sương giăng
Cầu xin chút nắng hiển linh
Sưởi cho ấm lại nỗi lòng tịch dương
Trăm năm một giấc vô thường
Chao ôi, sao mãi hai phương ngậm ngùi !
VALENTINE BUỒN
Valentine thấy mà buồn
Người ta có cặp có đôi cả rồi
Còn tôi như áng mây trôi
Lửng lơ bay giữa biển trời bao la
Valentine về, lại xót xa
Tặng ai ? Ai tặng nụ hoa tình nồng ?
Tôi thèm hai chữ thủy chung
Mà sao cứ mãi nỗi lòng hắt hiu
Mai đây nắng sớm mưa chiều
Lúc đau, lúc ốm ai dìu bước chân ?
Tình yêu sao quá mông lung
Tưởng như đã gặp dáng xuân gần kề
Vỡ ra lại thấy ê chề
Đãi bôi nhân thế, lời thề vụt bay
Chỉ còn tôi với hôm nay
Con đường phía trước giăng đầy khói sương
Valentine nghĩ mà thương
Thương cho số phận trăm đường ngổn ngang
Còn em… một chấm xa xăm…
Trôi theo bóng nguyệt khuất tầm nhân gian
TUYỀN LINH (tác giả giữ bản quyền)
_______________________________
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét