Thằng nhỏ ngồi bên máy tính, đôi mắt nó mở to nhìn không chớp vào màn
hành. Nghe tiếng xe và tiếng mở cửa nó cũng không rứt mắt ra khỏi cái màn hình,
nó chỉ nói:
- Em chào thầy, thầy
chờ em xí em đang up cái ảnh này lên!
Người mới vào có nước
da bánh mật, mái tóc nửa đen nửa trắng để hơi dài che cái cổ ốm có cục hầu nhọn
hoắt. Ông ta nhìn qua thằng bé rồi nhìn vào màn hình, tằng hắng một tiếng người
đàn ông nói:
- Thôi ông tướng nghỉ
đi đến giờ học rồi!
Lúc đó là một giờ trưa
ca học bắt đầu ở giờ này, thằng bé càm ràm:
- Thầy ơi cho em một chút
nữa em mới ăn cơm xong lúc một giờ kém mười mà thầy, em đang trên face!
- Ông lúc nào cũng phây
với phét sao để tôi coi ông tải cái hình nào mà lên lâu quá “dzậy”?
Đó là hình một con bé
giơ hai ngón tay hình chữ V, con bé có một cái lúm đồng tiền nó đang cười khoe
một cái răng khểnh nhỏ xíu, thằng nhỏ đang viết comment. Ông nghiêm giọng:
- Bạn gái của ông hả
cũng đẹp đó nhưng thôi dẹp học đi đã sau này muốn gì thì muốn!
Thằng nhỏ trợn mắt:
- Thầy nói sao con
“nanh trắng” này mà là bạn gái của em hả? Không bao giờ em ghét nó nhứt đó
thầy!
- Sao lại ghét?
Người được gọi bằng
thầy hỏi, thằng nhỏ không trả lời mà hỏi ngược lại:
- Thầy có kẻ thù không?
Người đàn ông nhướng mắt:
- Kẻ thù à để tôi coi
lại đã không lẽ con bé đó lại là kẻ thù của ông à?
- Đúng đó thầy hễ em
nói bất cứ điều gì nó đều cãi lại hết! Nói đúng nó cũng cãi, nói sai nó lại
càng cãi bạo hơn em ghét quá định mét với cô chủ nhiệm nó đi học bằng xe 110
phân khối gởi ở nhà con Yến cho nó bị hạ bậc đạo đức chơi!
- Rồi ông có mét không?
Thằng nhỏ cúi đầu:
- Em mới “định” thôi,
nhưng nghĩ lại thấy làm sao ấy bởi lâu lâu nó mới đi một lần. Hôm trước em rình
nó vừa gởi xe xong quay ra đi học với con Yến em vờ vô nhà con Yến hỏi bà nội
nó mấy câu rồi quay ra xì bánh xe….
Người thầy hỏi:
- Rồi sao?
- Dạ không sao hết nó
dắt có chút xíu ra đầu ngõ là có tiệm sửa xe mà!
- Tôi hiểu rồi…và nó
cười vào mũi ông chớ gì?
Thằng nhỏ im lặng,
người thầy nói “thôi học đi ba ông trả cho tôi tám chục một giờ nãy giờ mất toi
năm phút ông tính coi hết bao nhiêu tiền hả?”
Thằng nhỏ lí nhí “dạ,
dạ…”. Người thầy:
- Có chút đó mà cũng
tính không ra ông chỉ phây, phét là giỏi!
Buổi học trôi qua lặng
lẽ. Dường như thằng nhỏ hơi mệt, mắt nó lem nhem chắc nó buồn ngủ, người thầy
nghĩ. Trước khi cho cuốn sách vào cặp ra về người thầy dặn:
- Sáng mai lên lớp ông
cố nhớ giúp tôi cách làm bài người ta chỉ thay số thôi hiểu chưa?
- Dạ hiểu.
- Tôi về à?
- Mà thầy ơi chiều mai
thầy cho em nghỉ nghen?
Người thầy:
- Không được!
Thằng nhỏ:
- Đi thầy?
Người thầy:
- Ba ông thuê tôi tuần tám
tiết nghỉ hai tiết là tôi mất toi trăm sáu, ông biết trăm sáu là gì không hả?
Thằng nhỏ:
- Đâu có sao thầy em, sẽ
nói mẹ em trả đủ cho thầy mà!
- Tôi nói không được là
không được mà tôi hỏi thật ông nghỉ học để làm gì?
- Dạ em đi sinh nhật
bạn.
- Cái cô bé có chiếc
răng khểnh hả? Dễ thương đó nhưng mà không được….
Ngần ngừ một chút người
thầy nói tiếp:
- Thôi tôi cũng chịu hy
sinh một chút vậy, chiều chủ nhật này học bù từ ba giờ đến bảy giờ. Chúc ông dự
sinh nhật “dzui dzẻ” tôi về à!
Bữa học chiều chủ nhật
thầy định về như thường lệ thì ông chủ nhà ra phòng học mời:
- Mời thầy ở lại dùng
cơm với gia đình tôi, tôi nhờ thầy kèm thằng Hiếu lâu nay mà hôm nay tôi mới có
dịp!
Người thầy trả lời:
- Cám ơn ông chủ tịch
xin phép ông cho tôi về!
Ông chủ nhà cười:
- Thầy lại nói quá lên
rồi tôi chỉ là phó thôi nhưng ở nhà ai lại đem chuyện chức vụ ra gọi làm gì cho
kém thân mật đi hả thầy?
Người thầy cười:
- Thì tôi gọi trước mà
chánh với phó chỉ cách nhau một chút chớ bao xa, ông chủ tịch thông cảm nhà tôi
hay coi phim Hàn quốc tôi cũng nhiễm chút xíu phim Hàn mà!
Ông chủ tịch thân mật
nắm tay người thầy mời vào phòng ăn, ông trang trọng kéo cái ghế mời người thầy
ngồi. Bữa ăn chỉ có hai người. Bà chủ nhà loay hoay chăm sóc cho hai người đàn
ông, bà ta không ăn. Sau ba ly rượu câu chuyện của họ trở nên tự nhiên hơn, ông
chủ tịch nói:
- Vợ chồng tôi cám ơn
thầy, hôm kia làm bài tập môn toán thằng Hiếu được tám điểm!
Người thầy ngạc nhiên:
- Sao lại tám tôi đã
dặn kỹ kiểu bài tập này cách làm là như thế …như thế, sao lại chỉ tám thôi?
Người vợ giờ mới nói:
- Đó là con tám đầu
tiên của thằng Hiếu từ ngày lên cấp ba, vợ chồng tôi mừng lắm nhà tôi bảo làm
mấy món để anh ấy mời thầy dùng cơm nói mấy lời cảm tạ.
Ông chủ tịch cười:
- Nhà tôi nói đúng đó
thầy tôi mừng lắm, thầy thông cảm tôi bận công tác tối ngày không có thì giờ
chăm sóc cho thằng Hiếu thôi thì trăm sự nhờ thầy….
“Ra là vậy” người thầy
nghĩ, “chẳng bù ngày trước môn toán mà mình được thầy cho mười sáu điểm chắc là
mất ngủ cả tuần, mà mình nào biết cái cảm xúc được mười sáu điểm ra sao, chỉ
toàn hai mươi, hai mươi, rồi lại hai mươi, hai mươi…”. Ông giáo cười khẽ nhớ
cái thang điểm hai mươi ngày mình học khác với bây giờ mười điểm là tột bậc.
- Thằng Hiếu cũng thông
minh nhưng có cái tội nghịch và nghiện….
Nghe tới đó bà chủ nhà
kêu lên:
- Thầy nói sao thằng
Hiếu nó nghiện à?
Mặt bà tái mét. Người
chồng cũng không hơn gì ông đưa mắt nhìn vợ rồi quay qua nhìn người thầy. Thấy
vậy người thầy cười xòa:
- Anh chị yên tâm không
có gì là nghiêm trọng đâu, tôi nói chưa hết thằng Hiếu nó nghiện face book mà thôi!
Bà chủ nhà:
- Ôi thầy thế mà tôi
tưởng….
Tới ly rượu thứ năm
người thầy xin thôi, ông định ra về nghỉ ngơi ngày mai “cày” tiếp. Nhưng ông
chủ tịch không cho:
- Mấy khi được tiếp
thầy vả lại hôm nay là một bữa tối hiếm hoi tôi được rảnh, thôi thì mời thầy
uống với tôi vài ba ly nữa. Tôi nghe nhà tôi nói thầy không đi dạy mà sao thầy
đi dạy kèm được, cái môn toán đó đâu dễ dàng gì?
Người thầy trả lời:
- Anh nói đúng, tôi
không đi dạy nhưng kiến thức môn toán cấp ba tôi không quên chút nào đâu!
Ông tiếp:
- Chắc anh chưa tin
phải không. Số là thế này: thằng con đầu tôi lúc đi học phổ thông cháu xin học
thêm tôi không cho bởi không có tiền đóng học phí, đâu phải ít so với thu nhập
của tôi lúc đó. Cháu nói “con không đi học thêm con sợ không theo kịp bạn”. Tôi
dỗ nó “con yên tâm, ba sẽ kèm con học”. Nó vẫn nằn nì xin đi học, tôi gắt, nó
bảo “con sợ cô đì vì không đi học thêm ở nhà cô”. Bực mình quá, tôi căn vặn nó “con
phải đặt mục tiêu trong đời là tốt nghiệp phổ thông thi đậu đại học, những kỳ
thi đó cô con có chấm bài không?”. Nó trả lời “dạ không?”. Tôi nói “vậy sao cô
đì con cho được?”. Lúc đó nó mới chịu im. Tôi lỡ hứa với cháu nên phải tìm sách
coi lại kiến thức để kèm cho nó, theo riết bảy năm trời nên kiến thức thuộc như
cháo, giờ anh hiểu rồi chớ?
Ông chủ tịch nói:
- Hóa ra là vậy, lúc đó
anh làm nghề gì?
- Thưa thiệt với anh
hồi thanh niên tôi cũng đi học sư phạm, ra trường đi dạy mấy năm ở trường cấp
một bây giờ ta gọi là trường tiểu học. Tôi lấy vợ ở nơi dạy học, sinh ra được
đứa con gái nó xinh như một thiên thần nhưng cháu không ở lâu với vợ chồng tôi.
Nó bị suy dinh dưỡng chưa tròn năm thì chết. Lương thầy giáo thời bao cấp không
đủ ăn đã đành, lại chỉ nhận được ít gạo còn lại là bo bo với sắn mì thì lấy đâu
mà mua sữa nuôi con? Nhà tôi thì bị mất sữa nên cháu cứ phải uống thứ nước cháo
pha chút đường tiêu chuẩn hàng tháng của tôi! Sau đận đó vợ tôi ly dị tôi với
lý do là tôi không đủ khả năng nuôi con, cô ấy đi vượt biên giờ ở bên Mỹ. Lúc
đó tôi đau lắm nhưng cô ấy nói đúng, tôi không có khả năng nuôi con vì thu nhập
của giáo viên thấp lắm, tôi bỏ dạy…đi buôn. Mà nói anh đừng cười không phải ai
cũng buôn bán được. Tôi quay qua làm nghề khác và trụ lại với nghiệp xe ôm để
nuôi hai đứa con với người vợ sau, sống cũng khổ lắm. Cách đây ba năm tôi dạy con
gái tôi làm một bài toán hóc búa với cách giải ngắn, gọn, chính xác, thầy cháu
khen quá xá. Từ đó tôi … “nổi tiếng”, mấy vị phụ huynh lớp cháu nhờ tôi dạy kèm
con họ. Từ từ tôi bỏ hẳn nghề xe ôm chuyển qua đi dạy kèm tại tư gia, vậy mà
sống được….
Người thầy kết luận:
- Tôi sai lầm lúc bỏ
nghề đi dạy, tôi có duyên với nghề giáo mà cái duyên này quá lớn nên kéo tôi
trở lại làm thầy. Tôi mới kèm cháu Hiếu nửa tháng anh chị yên tâm, đầu học kỳ
hai cháu Hiếu sẽ khá, nó là một thằng thông minh tuy hơi “quậy” một chút nhưng
tôi đã có cách. Thôi tôi xin chào ông bà chủ tịch tôi về.
Thằng Hiếu đưa thầy ra
cổng nó nói:
- Thưa thầy về ạ!
Người thầy dặn:
- Ông bớt lên face lại, ngày một tiếng thôi. Loạng quạng
ông thua con “nanh trắng” đó, con trai mà thua toán con gái là nhục biết chưa
ông tướng?
Thằng nhỏ kêu lên:
- Sao thầy biết con
nhóc đó hả?
Người thầy:
- Nè ông nhóc không lẽ
tôi lại không biết con gái tôi à?
Hết học kỳ một là gần
tết, người thầy dạy kèm giữ đúng lời hứa với ba mẹ thằng Hiếu, thằng nhỏ chỉ
mém chút nữa là đạt học sinh giỏi. Lần này vợ chồng ông chủ tịch vui ra mặt,
hai người không giữ ông giáo lại mời cơm mà “chỉ xin gặp mặt thầy chút xíu sau
giờ dạy, nhà tôi tối nay còn phải đi tiếp khách”. Ông giáo ngạc nhiên khi vợ
chồng ông chủ tịch biếu ông giáo một giỏ quà, nhìn thoáng qua ông giáo thấy một
chai rượu ngoại và một hộp bánh ngọt kèm cái bì thư. Rất thẳng thắng ông giáo
dứt khoát không lấy cái bì thư, chỉ xin nhận chai rượu và hộp bánh với cái lý
do hết sức thực tế:
- Tôi đã nhận tiền công
từ việc dạy cháu đúng như thỏa thuận giữa tôi và anh chị, tôi nghĩ anh chị nên dùng
số tiền này thưởng cho cháu Hiếu, tiền thưởng đúng thời điểm sẽ khiến cháu Hiếu
nỗ lực hơn nữa trong học kỳ hai!
Quà tết là một tập tục
tốt đẹp có từ lâu đời, ông giáo đi dạy kèm tháng tháng cũng kiếm được chừng
mươi lăm triệu nên cũng không đắn đo lắm với việc mua quà đi tết mấy chỗ thân
tình, những người ơn nghĩa. Ông giáo cũng nhận được quà tết như giỏ quà của ma
mẹ thằng Hiếu, ông thấy vui trong lòng. Vừa tới nhà ông giáo gặp khách, ông
ngạc nhiên kêu lên:
- Bác Toàn! Lâu quá
cháu mới gặp lại bác, bác khỏe không?
Đó là một ông già nhà
quê, từ cung cách, cử chỉ đến nước da màu nâu đậm của một người làm việc trong
nắng gió. Ông Toàn là chủ nhà cho ông giáo ở trọ không tiền những ngày ông giáo
mới vào nghề. Sau một hồi hỏi thăm sức khỏe nhau, ông Toàn nói:
- Tôi đem biếu thầy mấy
lít rượu quê nhà nấu, quà tết chỉ có vậy mong thầy đừng cười!
Ông giáo nói “bác ơi
cháu không dám cười đâu mà còn thích nữa, rượu nhà nấu còn ngon hơn ở chỗ nghĩa
tình, cháu cám ơn bác”.
Ông Toàn:
- Tôi cám ơn cậu thì
có, cậu nhớ thằng út nhà tôi không, báo cậu mừng nó vừa làm xong cái luận án
tiến sĩ. Tháng rồi nó về thăm nhà, tôi thấy nó tần ngần đứng miết chỗ cái bàn
ngày trước nó làm góc học tập. Tôi hỏi sao nó đăm chiêu vậy, nó mới kể hồi nó
học lớp 2 lớp 3 gì đó thầy dạy nó phép chia, thầy dặn khi chia phải chia cho
hết cho đến khi không còn số dư, đó mới là công bằng. Nó than con làm theo lời
thầy mấy chục năm nay nhưng nhiều khi lợn cợn, cái số dư nhiều khi nằm chình
ình vậy mà không sao chia cho hết. Rồi nó kể nhờ thầy dạy nó làm toán giúp
người ta giải quyết công việc chính xác, khoa học và hiệu quả. Nó thích học
toán, nghe lời thầy nó chia thời gian không còn số dư nên được cái học bỗng đi
Pháp du học, giờ nó ở bển dạy luôn. Tôi biết nhờ lời dạy của thầy mà cháu được
đến ngày nay tôi cám ơn thầy lắm. Nhà bà con ngoài bắc gởi cho nhà tôi tạ nếp
cái hoa vàng, tôi nấu nồi rượu chắt ra thứ nước nhứt gởi thầy uống lấy thảo ba
ngày tết!
Ông Toàn vừa về thì
thằng con đầu ông giáo ở Sài Gòn về ăn tết, nó dẫn theo đứa bạn. Thăm hỏi một
hồi, thằng Thắng thấy trên bàn chai rượu ngoại nó cầm lên xem kỹ, lại còn lắc
lắc rồi dốc ngược chai rượu. Xem xong thằng nhỏ nói:
- Rượu này là rượu giả,
bác!
- Sao cháu biết?
- Nhà con buôn rượu này
mà, rượu thì nhập khẩu đàng hoàng, tem này là tem xịn, thứ này ở “bển” làm!
Ông giáo:
- Ở đâu?
Thắng cười cười, tay nó
chỉ về phương bắc. Thấy ông giáo cũng chưa tin hẳn, Thắng giải thích:
- Con lắc chai rồi dốc
ngược, nếu là rượu thiệt thì sẽ có “nước mắt rượu” từ từ chảy xuống óng ánh bảy
màu, còn cái chai này không có gì hết! Ở “bển” là chuyên gia hàng giả mà bác!
Ông giáo sầm mặt, không
biết ai đã biếu ba thằng Hiếu chai rượu này? Chắc ông chủ tịch cũng không biết
cái vụ chai rượu nhập là chai rượu giả, chắc ông thuận tay quơ đại một chai
rượu cho vào giỏ biếu mình, cũng chỉ là lấy của làng làm ơn ông xã, ông giáo
nghĩ.
Ông giáo mang chai rượu
ra sau nhà bếp, lặng lẽ ông giáo đổ rượu xuống cái cống lộ thiên. Một dòng nước
màu nâu sẫm chảy ra từ miệng chai nhanh chóng hòa lẫn vào màu đen của thứ nước
cặn bã đang rì rì chảy.
Ông giáo xúc thật kỹ
cái chai, ông sẽ chứa thứ rượu cất từ nếp cái hoa vàng nhâm nhi ba ngày tết.
Vừa làm ông giáo vừa nghĩ không biết rượu quê có nước mắt rượu không? Chắc là
không, nước mắt rượu có lẽ thấm vào trong những người nông dân như ông già Toàn
để biến thành nước da màu nắng gió!
Ông giáo tủm tỉm cười
với cách lý giải của mình.
Tết này ông giáo có
rượu “Tây… Ninh”.
VÕ ANH CƯƠNG (tác giả giữ bản quyền)
____________________________________
Truyện dí dỏm nhưng cũng rất hấp dẫn, lý thú và sâu sắc
Trả lờiXóa