NGUYÊN ĐÁN
Tháng giêng hoa vàng đón tết
Phố phường chạm ngách mùa xuân
Giao thừa ngủ quên nằm mộng
Sớm mai rát ngực dậy thì
Em gõ vào tim anh nhé !
Nốt nhạc của ngày vui xưa
Đỡ đau tình người năm cũ
Buồn rơi theo tiếng nguyệt cầm
Xanh non lộc biếc nhú mầm
Rót mật mềm môi con gái
Nụ hôn đầu tiên khờ dại
Hồn như bị bỏ bùa mê
Trăm năm thương mãi câu Kiều
Cứa lòng nhớ hoài đôi mắt
Long lanh liếc ngang- liếc dọc
Càn khôn nghiêng ngã dưới chân
Tháng giêng em về quê hương
Cùng anh têm trầu cánh phượng
Cau sáu bửa đôi thêm nồng
Trong veo đất trời nguyên đán
GIÊNG HAI
Xuân thả hồn anh vào lá mới
Cho Tết thơm lừng hương cỏ hoa
Mắt biếc long lanh ngàn nụ đỏ
Tay ngoan e ấp áo đôi tà
Em thả tình anh vào vạt tóc
Để mùa sang nghe tiếng chim về
Lang bạt kỳ hồ chân xuôi ngược
Một đời anh nửa tỉnh-nửa mê
Nắng thả vào anh giờ nguyên đán
Môi ghé môi hôn đến dại khờ
Nên chi dạo ấy anh trăm bận
Buồn ngất ngư gọi tiểu thư ơi !
Em có còn không bờ vai mộng
Và ngực non con gái trắng ngần
Một hôm bất chợt anh say đắm
Ngẩn ngơ nhìn tri kỷ hồng nhan
Ngày xanh đâu đã thành kỷ niệm
Dẫu cũ lâu rồi cũng chẳng xưa
Sáng nay mồng một em chúm chím
Nở nụ cười năm mới tình chưa ?
SỢ MÙA NGHIÊNG XUỐNG
Mồng một
thăm thẳm chiều trôi
Mồng hai
viết vội câu thơ tặng người
Mồng ba cõng nắng
Đi chơi
Sợ mùa nghiêng xuống
chỗ ngồi của em
Sợ vai vướng
sợi tóc mềm
Trái tim phiêu bạt
sợ tình vương mang
Tơ hồng
níu chặt bàn chân
Vườn cà anh bước
tầm xuân biếc lòng
Sài Gòn ơi !
Ai hớp hồn ?
Mà nghe như nụ hôn thầm
nhẹ rơi
LINH PHƯƠNG (tác giả giữ bản quyền)
_________________________________
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét