NGƯỢC
CHIỀU GIÓ
Anh
đã chọn đi về phía không em
Không
những ngày mưa nắng thất thường
Không
những phút em giận hờn vô cớ
Không
những mùa đông anh lặng đứng chờ.
Anh
đã chọn đi về phía vắng em
Vắng
những ngày buồn không tên
Vắng
những tiếng thở dài trong yên lặng
Vắng
những chiều tay dắt díu trong mưa.
Anh
đã chọn đi ngược hướng đời em
Một
câu thề hẹn bỗng chợt quên
Ngã
ba đường tình anh rẽ lối
Ngõ
nhỏ mình em ngóng đợi chờ.
Em sẽ
chọn đi về phía không anh
Góc
nhỏ buồn dâng buông kín mành
Em sẽ
chọn vùi sâu vào quên lãng
Nơi
có anh, dù ảo ảnh xa mờ.
Em sẽ
chọn đi ngược hướng đời anh
Ngược
về bến dòng chảy thời gian
Em sẽ
ngắm mình trong hạnh phúc
Của
ngày hôm qua rớt bên lòng.
Ta đã
chọn hai hướng không mong
Ngả
lối anh đi nắng xanh màu
Lối em
về vẫn mưa giăng kín
Có
khi nào ta chọn lại lối đi?
KHÁT NẮNG
Tôi
khát
Mảnh
mặt trời rực lửa
Rớt
giữa mùa hạ vàng những cánh đồng hoang
Chiếc
áo choàng giấu muôn ngàn giọt nắng
Nấu
ban ngày chảy thành hạt mưa đêm
Tôi
khát
Nắng
tràn qua cánh đồng con gái
E ấp
mùi thơm dòng sữa ngọt
Kết
lại thành bông, người thiếu nữ có chồng
Áo em
vàng, sóng lúa gọi nàng thu.
Tôi
khát
Nắng
ngang qua vườn cây trái ngọt
Dậy
mùi hương ngủ quên sau chiếc áo choàng kín cổ
Chim
hót mãi đầu cành
Đợi
mùa về nức nở những trái thơm.
Tôi
khát
Lửa
trong tim người thanh niên trẻ tuổi
Cuồng
nhiệt cháy những đam mê, những mảnh đất phì nhiêu bỏ dở
Nơi
giẫm chân đầu tiên lên trảng cỏ
Có
tên mình.
Tôi
khát
Trái
tim thiếu nữ tuổi yêu đương chớm nở
Phô
mình giữa ngàn hoa ngọc ngà, diễm lệ
Đẹp
một lần dẫu tàn úa trăm năm
Dẫu
ôm mộng cay đắng suốt ngàn năm.
Tôi
khát
Một
chút nắng thừa
Ai bỏ
dở cuối mùa lạc lõng
Tôi
sẽ nhặt gom thành hi vọng
Thắp
cuộc đời mình dù ánh sáng mỏng manh.
NGÀY
CON TRỞ LẠI
Con
đã về đây quỳ dưới nấm cỏ dày
Vùi
chôn xác thân bao ngày mẹ yên nghỉ
Con
đếm mùa về trên miền đất lạ
Hoa
nở vô hồn từ ngày mẹ rời xa.
Đứa
trẻ bơ vơ lạc giữa chợ đời
Giữa
dòng người ngược xuôi
Con
lạc trong tiếng khóc không ai hiểu
Bến
chợ chiều ai đó dắt tay con.
Tuổi
thơ con ai đem dao xẻ nửa
Nửa
gửi lại quê hương nửa vất vưởng xứ người
Trong
những cơn mơ ám ảnh hiện về
Ú ớ
trong tiếng kêu gọi mẹ.
Con
lớn khôn trong kí ức mơ hồ
Mẹ,
miền quê xa xăm biên giới
Hai
nửa nối liền sao cách trở
Một
mảnh trời xa lắc xa lơ…
Con
trở về đây ôm mẹ trong tay
Thân
hình mẹ tan vào mưa bay
Cỏ
ngút dày trong lòng con quặn thắt
Bao
mùa về mẹ mỏi mắt chờ con.
Ngày
mẹ ra đi nắng có tắt
Mưa
có rơi tiễn mẹ lên đường
Có ai
người thay con mặc áo tang
Vuốt
mắt mẹ khi tim ngừng nhịp thở?
Con
về đây, dẫu đôi bờ cách trở
Nén
nhang lên khóc òa nỗi nhớ
Tủi
thân con đứa trẻ không còn mẹ
Con
trở về lạc giữa trời mồ côi!
NHÀNH
HOA CUỐI MÙA
Tôi
ngắt nhành hoa sim cuối mùa
Tím
bàng bạc tím nhớ tuổi thơ
Những
ngày hạ buông hờ tia nắng
Tôi thả trâu, lững thững triền đồi.
Cô bé
nhà bên nước mắt ngấn bờ môi
Khóc
đòi mẹ theo chân tôi khắp núi
Thuở
chăn trâu, quen bé trong khờ dại
Cánh
diều nâng tiếng sáo lên lưng trời.
Em
ngập ngừng ngắt chùm hoa sim tím
Khẽ
cài lên mái tóc ngang lưng
Ôi cô
bé! má em sao đỏ ửng
Tôi thẫn
thờ làm đứt sợi diều xanh.
Chiều
giục giã mặt trời rơi đỉnh núi
Tôi
và em mải miết cánh diều vui
Đêm
ập xuống, trâu tìm về lối cũ
Tôi
và em no một bữa đòn roi.
Tóc
em dài mỗi bận mùa sim đi
Tôi
nhen nhóm mầm tình yêu nho nhỏ
Yêu
loài hoa đơn sơ, giản dị
Mọc
giữa đồi hoang một tình yêu trẻ dại.
Tôi
vào bộ đội, nỗi niềm chẳng nhạt phai
Thầm
ngắm màu hoa tím lạnh lùng
Mỗi
bước hành quân qua biên giới
Tôi
ngắt cho mình nhánh kỷ niệm về em.
TRANG LY (tác giả giữ bản quyền)
_______________________________
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét