SAPA
Tôi mang theo mình nỗi cô đơn
Bước vào phiên chợ
Nơi những chàng trai và những cô gái hát
Họ hát với nhau bằng lời
Bằng môi mắt
Bằng tim
Tôi mang theo mình nỗi khát trông
Cơn bão táp khơi lòng yên ắng gió
Ai gửi gắm buồn ai trên cỏ
Bác ngựa còm vừa lạ vừa quen
Nắng nghiêng chiều chênh vênh
Nghe thấp thoáng cơn mưa huyền thoại
Tôi đứng giữa tàn phai thương mến ấy
Gởi tim mình về đâu đêm nay
Ơi! SaPa, SaPa mờ mây
Dốc núi dựng chồn chân kẻ bước
Xin tiếng hát níu thời gian quay ngược
Để tôi tìm nhặt thuở duyên tôi.
AI CÚI NHẶT TRỜI XANH
Không tìm nữa
Nụ cười và nước mắt
Một thời ta năm tháng ngỡ yên nằm
Ai cúi nhặt trời xanh?
Ai cúi nhặt tàn quanh
Ai hát
Ai níu giữ mong manh sợi nắng?
Đêm dài lắm và ngày thì ngắn
Vọng trăm năm chưa suốt một ân tình
Đành hờ hững lặng thinh
Qua đời nhau cỏ đắm mù sương
Chiều lộng quá sao lời ca bỗng tím
Trên cành chia biệt
Lá tôi vàng
Ai cúi nhặt trời xanh?
Lá tôi buồn
Ai cúi nhặt tàn quanh?
Nhớ của xa ơi
Tất cả lòng thành!
THẦM LẶNG
Tôi giữ làm gì một mớ xương hoa
Kỷ niệm ép vào quyển vỡ
Còn vẹn nguyên nỗi nhớ
Tôi chờ người dưới mưa
Tôi đợi người trong nắng
Mùa thu màu trăng trắng
Cây sầu đông tỏa nhánh quanh đời
Bay về đâu phấn ơi
Cho tôi hứng ít tàn rơi bụi đỏ
Thả vèo theo gió
Hiên nhà bên vắng tiếng ai rồi
Tôi giữ làm gì ký ức riêng tôi
Hoa tím rụng vườn xưa cửa đóng
Chiều thinh lắng mà lòng tôi biển động
Ngọn sầu đông ngả bóng qua thềm...
NGỌC PHƯỢNG
________________
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét