tháng bảy ngủ quên
thả câu thơ vào giấc mơ cổ tích
tìm nỗi buồn gặm lại
tháng bảy
còn đêm, còn ta
và hơi thở...
câu hát cõng hình hài quăng vào tháng bảy
chợt tay mềm
không đủ sức buông mình trong mưa
xuôi về thinh không
nhìn ra ngoài
chân trời mịt mùng. Bão nổi.
nhớ lên men.
tháng bảy
ly rượu mồ côi lăn lốc
chợt đêm dài thế kỷ
buông xuôi.
tháng bảy và ta
cuộn mình
ngủ quên
quên nửa kiếp người…
GẶP LẠI EM Ở TUỔI BA MƯƠI
(viết cho mình ở tương lai)
Ba
mươi năm ta trở lại xứ người
Sông
vẫn thế mang nỗi buồn thầm lặng
Em
vẫn vậy nửa cuộc đời lận đận
Ta
trở về tóc sợi bạc sợi đen.
Ba
mươi năm mộng trải đầy viễn xứ
Khói
trong sương em vẫn trong ta
Ai
thầm hẹn giữa mùa trăng huyền ảo ?
Bến
quê xưa vang câu hát rơi buồn.
Đây
quán cũ ta và em hội ngộ
Bãng
lãng sương giăng mắt chạm buồn ?
Ừ!
Xuân xanh ta vẫn còn mấy độ
Ừ!
Còn em tóc góa bụa mấy mùa chiều.
Ừ!
Quán cũ ta và em nuốt cạn
Những
dư âm đọng lại khóe môi cười
Ta
đã quá nửa đời người mắc nợ
Ngẫm
gió chiều chợt buông cốc rượu suông.
Ừ! NẾU MAI TÔI CHẾT
nếu mai tôi chết
có ai ngồi bên nấm mộ?
đốt nhang thơm ấm người về đất
hay chỉ sương
thấm lạnh mộ buồn.
nếu mai tôi chết
ai khóc nỗi nhớ của người ở lại
nước mắt dài như đời con gái
tôi - người trong mộ nhói đau.
ừ! mai tôi chết
trái đất không còn dấu chân người buồn
giọng cười tan thành mây
hình hài tan thành cát bụi
bịn rịn lòng người.
ừ! mai tôi chết
ừ! mai tôi chết
ừ! mai chết
ừ! chết
ừ!
HUỲNH NGỌC PHƯỚC
________________________
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét