Thơ thường được đọc, thông qua
từ ngữ, hình ảnh, vần điệu để chiêm nghiệm.
Song bằng âm thanh, ca từ, giai điệu, nhạc sẽ chấp cánh cho thơ, trực
tiếp đến thẳng trái tim người cảm nhận. Bài thơ “Mùa Hoa Cải” của Nghiêm Thị Hằng là một trường hợp
như thế.
1/ MÙA HOA CẢI - THƠ NGHIÊM THỊ HẰNG:
Mở
đầu là một sự kiện, khởi thủy cho một tình yêu mộng ảo, được lồng trong khung
cảnh êm ái, dịu dàng, thanh bình của làng quê:
"Có một mùa hoa cải
Nở
vàng bên bến sông
Em
đương thì con gái
Đợi
tôi chưa lấy chồng"
“Mùa
hoa cải” trở thành biểu tượng cho tình yêu rực rỡ và mong manh ấy. Nó mong
manh, có lẽ do tình yêu đầu đời của hai người còn rất trẻ; cũng có lẽ do sự nhút
nhát, vụng về của chàng trai… mà tình yêu đẹp đẽ kia cứ âm thầm đươm hoa và
chẳng bao giờ kết trái. Như hoa cải chăng?
"Tôi rụt rè không dám
Hái
một bông cải ngồng
Sợ
làm con bướm trắng
Giật
mình bay sang sông"
Trong mắt, trong tim chàng trai thưở ấy, tình
yêu thật giản dị, thơ mộng nhưng cũng rất thiêng liêng, mỏng manh dễ vỡ. Chỉ sợ
tình yêu vụt mất khi khẽ chạm tay vào. Thời gian ấy, không gian ấy, mùa hoa cải
ấy nhờ tình yêu mà trở nên lấp lánh: hoa cải ngồng vàng, bướm trắng, bến sông
xanh…tất cả đều lung linh huyền ảo. Như tâm trạng của một “thi sĩ của tình yêu”
nổi tiếng đã miêu tả: “Không gian như có dây tơ / Bước đi sẽ đứt, động hờ sẽ
tan” (Chiều - Xuân Diệu).
Cứ
thế, thời gian mải miết trôi trong thầm kín, chở theo tình yêu sâu đậm:
Qua bao mùa hoa cải
Chỉ
mình tôi biết thôi
Mình
tôi không dám nói
Hoa
cải bay về trời.
Tâm
tình của chàng trai, hay tâm hồn của nữ thi sĩ? Có cái gì rất nhẹ nhàng, sâu
lắng, nữ tính trong giọng điệu thơ, trong cách thể hiện diễn biến tình cảm, tâm
trạng nhân vật. Ta cũng có thể bắt gặp đâu đó chất lãng đãng, thi vị trong cõi
tình của nữ sĩ qua những dòng thơ tự sự:
"Chợ Chờ, em chẳng chờ
Anh
về, trưa tan chợ
Tìm em đến ngẩn ngơ
Nắng
buông, chiều quan họ.
....................................
Chợ
Chờ ngày xưa ấy
Anh
lỡ hẹn một lần
Sông
Cầu lơ thơ chảy
Qua
rồi bao mùa xuân"
(Chợ
Chờ - Nghiêm Thị Hằng)
"Một mùa hoa chúng mình chia tay
Một
mùa mong ngày gặp lại
Ôi
mùa hoa lòng em mong đợi
Mùa hoa quê mình, hoa bưởi
tháng ba"
(Mùa hoa Bưởi - Nghiêm Thị Hằng)
Hoa
cải nở vàng, năm mười hôm rồi tàn, “hoa cải bay về trời”. Tình chàng ở lại cũng
buồn như lời ru man mác về sự ly tán, khổ đau: “Gió đưa cây Cải về trời/ Rau
Răm ở lại chịu đời đắng cay”.
Nỗi
buồn ấy được đẩy lên, nhân rộng ra ở khổ thơ kế tiếp:
"Bâng khuâng chiều làng bãi
Không
còn hoa cải ngồng
Ai
xui tôi trở lại
Ngày
em đi lấy chồng."
Nỗi lòng ấy như thấm đẫm, bàng bạc khắp bãi
sông. Thật sự, chỉ có những trải nghiệm và mất mát trong tình yêu, mới viết
được những câu thơ đầy tâm trạng, khiến người đọc xao xuyến tâm hồn đến thế. “Bâng
khuâng chiều làng bãi”! Có được cảm giác ấy, phải là người đã rất nặng lòng với
làng quê, với kỷ niệm, với tình yêu lãng mạn thưở nào, gắn chặt với sắc nắng,
sắc hoa cải, trải vàng khắp bến sông quê.
Có
hão huyền không, có mộng ảo không khi chàng trai tiếp tục chờ đợi mùa sau, một
mùa hoa cải khác:
"Tôi lại gieo hạt cải
Lại
âm thầm đợi mong
Có
một người con gái
Đợi
tôi chưa lấy chồng"
Đó lại
là cái đẹp của thơ ca, cái đẹp của tình yêu, của sự đợi chờ không toan tính… mà
thời nay biết có còn ai như thế! Nhà thơ Nghiêm Thị Hằng trước sau vẫn luôn
trung thành với phong cách thơ thiên về sự dịu dàng, đằm thắm, thủy chung, dù
có phải cam chịu, hy sinh bản thân mình, giữ tình yêu bền bĩ với thời gian dù thế
gian có sao dời vật đổi.
"Anh lại đến chợ Chờ
Đâu
bóng hình em xưa
Chợ
Chờ-trưa-tan chợ
Mình
anh đứng thẩn thơ"
(Chợ Chờ - Nghiêm Thị
Hằng)
“Có một mùa hoa cải” mà hoa cải xuất hiện
đậm đặc ở từng khổ thơ trong bài thơ. Mùa hoa cải ấy đẹp lung linh, đến nỗi đã
thành thơ, thành nhạc, làm xao xuyến bao tâm hồn công chúng hôm nay và sẽ mãi
sau, khi hoa cải vẫn nở vàng bên bến sông, mỗi độ mùa về.
2/ MÙA HOA CẢI - NHẠC SĨ LÊ VINH PHỔ NHẠC
Mở
đầu bài hát cũng lấy chất liệu từ hình ảnh, chi tiết, sự kiện, âm điệu đầy sức
gợi cảm của khổ thơ đầu:
"Có một mùa hoa cải
Nở
vàng bên bến sông
Em đang thì con gái
Đợi
anh chưa lấy chồng"
Giai
điệu nhẹ nhàng, thầm thĩ, chậm rãi kể về một chuyện tình -câu chuyện tình thời
chiến - qua tâm tình của một người con gái.
"Có một mùa hoa cải
Nắng
vàng trong mê mải
Cầm tay em bối rối
Anh
nói lời yêu thương.
Anh
nói rồi anh đi
Chiến
tranh không ước hẹn
Sợ
làm con bướm trắng
Thẩn
thờ chiều ven sông"
Từ ý
thơ cũ nhưng tình tự, tâm trạng, chi tiết đã được làm mới mà vẫn đậm chất thơ,
vẫn chuyên chở cái đẹp lung linh, thi vị của tình yêu đầu đời; hòa trộn trong
khung cảnh thiên nhiên cao rộng, rực rỡ sắc màu. Ca từ đậm chất thơ nên ý nhạc
lôi cuốn tâm hồn người nghe vào cõi mộng, đến một nơi… có “nắng vàng trong mê
mải”.
Ở
đoạn điệp khúc: cao độ, trường độ, cường độ của âm giai được đẩy cao lên, dồn
dập mạnh mẽ như tiếng lòng thổn thức trong mòn mỏi, đợi chờ:
"Thế rồi thế rồi em
Bao mùa vàng rực nắng
Đợi
anh mặc hoa trôi
Đợi
anh trong khoắc khoải
Thư
đi không trả lời.
Thế
rồi thế rồi thôi
Buồn
thương hoa héo hắt
Ai
cũng bảo phải quên
Em
đành bước sang ngang
Gửi mùa xuân ở lại
Gửi con tim cháy mãi
Cho
người mình chờ mong"
Chuyện tình đẹp bởi được thêu dệt bằng những
ca từ nên thơ, nhân hóa, ẩn dụ; trong một giai điệu điệp trùng, tha thiết: "Thế
rồi/ thế rồi/ em", "Thế rồi/ thế rồi/ thôi", "Buồn thương/ hoa héo hắt"…
Tình đẹp, nhưng cũng vỡ tan! Vỡ tan chỉ
vì một lý do khách quan, khắc nghiệt của chiến tranh; được thể hiện ở phần
coda, kết thúc bản nhạc:
"Có một mùa hoa cải
Chia
tay bởi chiến tranh
Em
đã chờ đợi anh
Sao
anh mãi không về."
*
Ai đợi ai
mùa hoa cải?
Chàng trai chung tình đợi chờ trong hy vọng
viển vông. Như biểu tượng của một tình yêu chung thủy. Còn cô gái cũng đã từng
“Bao mùa vàng rực nắng / Đợi anh mặc hoa trôi / Đợi anh trong khoắc khoải”. Song
phải chăng, mùa hoa cải chóng tàn, đời người con gái cũng chỉ rực rỡ lúc xuân
thì..nên không thể đợi chờ mãi được!
Cảm nhận lời thơ và giai điệu đẹp, bỗng thèm
sống lại những cảm xúc dạt dào thưở nào, trước tình yêu đẹp đẽ, sâu sắc tín
nghĩa của chàng trai, cô gái nước Nga thời chiến tranh vệ quốc, với những vần thơ
yêu đương mãnh liệt:
"Em ơi, đợi anh về
Đợi
anh hoài em nhé
Mưa
cứ rơi dầm dề
Ngày
cứ dài lê thê
Thì
em ơi cứ đợi"
(Đợi Anh Về - K. Simonov, Tố Hữu dịch)
"Hãy đợi mặc tuyết rơi
Hãy
đợi dù nắng nôi
Dù
mọi người hết đợi
Hôm
qua quên lãng rồi.
....................................
Làm
sao anh khỏi chết
Đơn
giản thôi em ơi
Bởi
không có ai người
Biết
như em chờ đợi"
(Đợi Anh Về -
K.Simonov, Hồng Thanh Quang dịch)
HỮU DU
__________
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét