Xuân đã sang. Dáng hè
chùng chình trong từng sợi nắng vàng ươm. Hè về trong miên man của lòng người,
sự náo nức ánh lên trong đôi mắt ngỡ ngàng của trẻ nhỏ. Kí ức tuổi thơ tôi gắn
liền với những tháng hè không phải đi học, mải miết bên đàn bò và những trò
chơi dân gian.
“Đêm tháng năm chưa nằm đã sáng”.
Chúng tôi bắt đầu ngày mới sớm hơn mọi
khi. Ánh nắng tươi nguyên ló dạng chen chúc trong từng vòm cây, kẽ lá, long
lanh trong hạt sương những sắc màu. Chúng mơn trớn nhau, ghì siết, vấn vít lung
linh cùng nhau. Vòm trời cao rộng hơn, gió hình như cũng muốn phụ họa, bằng sự
phe phẩy dịu dàng mỏng tang chỉ đủ làm cho cỏ cây sít lại gần nhau, những cánh
diều đong đầy màu sắc bay lững lờ trên nền trời xanh, tiếng sáo của trẻ trâu mục
đồng như thể được dịp mượt mà, vi vu, thánh thót trong ráng chiều đỏ ối. Trong
những bụi tre những chiếc áo tre muốn long ra và bay lượn.
Suốt quãng đời tuổi thơ, với tôi, những
chiếc áo tre như một hoài niệm ngọt ngào - là một hình ảnh rất đỗi thân thương
của làng quê Việt.
Thuở ấu thơ, khi mới biết tập tành trên
chiếc xe đạp. Trong xóm, đứa nào cũng cố lấy vài chiếc áo tre đem mắc vào tăm
xe. Khi vòng xe quay siết chiếc áo tre ma sát trần trụi vào tăm, tạo ra tiếng
bành bạch… bạch… bạch nghe vui tai đến lạ. Một chiếc xe, hai, ba chiếc rồi đến cả
đám tám đến mười đứa đua nhau. Tiếng bành…. bạch…. bành…. bạch vang ra, náo động
cả một xóm tranh nghèo.
Tôi thích nhất những chiều có gió. Phương
Tây đỏ rực như hòn than sắp tàn, sự giao thoa giữa ngày và đêm êm như nhung. Những
lúc như thế, ngồi bó gối nhìn ngắm những chiếc áo tre bay trong lòng hoàng hôn
tim tím, cảm giác lâng lâng sau gáy bủa vây, sự mê mẩn đến từng lỗ chân lông
len lỏi khắp người. Và chắc chắn, ngay tức khắc, đang mơ màng sẽ bị tắt ngay bởi
tiếng quát như sấm của mẹ, và tiếng cười ồm ồm nhưng rất duyên của ba xen vào:
“Có mau đi dọn cơm đi không, mà còn ngồi đó thơ với thẩn”. Tôi tủm tỉm cười rồi
nhìn ba, như thể đang tìm đến người vừa là ba, nhưng cũng vừa là một người bạn
thân thiết theo dõi từng bước chân của tôi trên đường đời. Vì tôi, ba có thể bỏ
quên những cuộc đàn đúm nhậu nhẹt để thu gom tất cả những chiếc áo tre to, rồi
quên cả ngủ trưa chỉ để tỉ mẩn với công việc tẩy lông, ngâm nước và hong khô,
quét màu, làm tặng tôi chiếc quạt bằng chính chiếc áo tre ấy.
Ba mẹ tôi mất đã lâu. Ngôi nhà xưa có tre
bao quanh khắp vườn cũng chỉ còn lại trong tiềm thức. Chiều nay từ thành phố về
thăm quê, ngồi tựa lưng trước hiên nhà người hàng xóm, mắt cứ đăm đăm nhìn mãi,
kiếm tìm hoài mà chẳng thấy áo tre đâu. Thay vào đó là những ngôi nhà ngói đỏ
cao chọc trời, khu công nghiệp bên kia sông ầm ầm tiếng động cơ inh ỏi, dưới bến
tiếng nước va vào mạn thuyền ì oạp. Dòng kí ức trong tôi uể oải trôi. Hồn thả
mơ màng theo những hoài niệm chắp nối, đứt quãng, có đôi chỗ rạn vỡ trắng xóa một
vùng mênh mông sông nước. Tôi thiếp đi tự lúc nào. Trong giấc mơ tôi lại bắt gặp
hình ảnh những chiếc áo tre bay trắng vườn nhưng với tay mãi cũng không thể nào
đón lấy.
VÕ VĂN TUYỀN
__________________
hay quá, tác giả có cảm nhận rất tinh tế, tiêu đề gợi hình :D
Trả lờiXóaRất cảm nhận xét của Phan Nam:D
XóaOke bạn, hình như face book bạn là Tuyền Văn phải ko? sao mình thấy quen quen, cái avatar ý p.s. Fb mình là Lương Sơn Bá
Trả lờiXóa