Bên thềm hoa buông tóc
Ướp gió chút mặn nồng
Nắng hong môi thêm thắm
Thần tiên chưa phai phôi
Hơi đương mềm dốc tỏa
Đợi bình minh vừa ló
Khoe dáng một xuân ngời.
Chỉ có mình anh thôi
Vẽ trên bầu trời ấm
Niềm nhớ thật âm thầm
Bằng ngón tay đong đếm.
Thắp lên một màu nến
Chỉ mỗi anh mỗi em
Yêu hàng mi mười tám
Vòm lấp lánh xuân say.
MÙA ĐÔNG SƯƠNG NÚI
Em ơi, mùa đông đã về trên triền dốc
Từng ngày ngang qua lại khoác sương trên vai
Chiều chầm chậm trôi, mây theo tháng năm ơ thờ
Mỏi cánh cò bay… tìm về nơi gieo giấc mơ.
Ta đi, ngày đông còn lẻ loi sau phố
Mùa chợt reo hoang khắp nẻo đường quanh co
Mình về bên nhau, gom kí ức chưa xa mờ
Thềm ấm chiều nay, ta về gội tắm trong sương.
Này sương ơi xin đừng tan, ta gần nhau thêm chút nữa
Ta hứng gió trên tay dệt tinh tươm ngang trời
Một mai khi ta rời nhau, khoảnh sân đượm trên vai áo
Hoa vú sữa li ti rơi cài vương miện cho em.
Chia xa bao mùa sương với núi
Dìu dặt bước chân bỏ phố nồng nàn hương
Còn gì trong tim đừng cho giá băng theo mùa
Xiết lấy cánh vai, nghe bình yên về đâu đây?
CHÂN DUNG MÙA THU
Em và gió cứ về rồi đi
Ta khát cháy một triền môi bóng đỏ
Tóc vần vũ hân hoan
Những bàn tay ríu rít hân hoan.
Thu đã vẽ những gì trong nỗi nhớ
Bản thảo mùa ngẩn ngẩn ngơ ngơ
Đêm qua,
Vết xước gió hiện lên rất rõ
Khuôn mặt em ngang dọc nỗi niềm
Nụ cười ẩn sau màn trăng mười bốn
Ta gói hương, hồng quân chát ngọt những ngày xưa…
Đi thôi em, trời thu rồi sương xuống
Câu hát tinh di là những tiếng thở dài
Ngừng lại
Ta ngoáy đầu với dốc
Mùa đã qua chốn cũ lâu rồi
Về để nghe thanh âm nén chật
Phía không em
Thì trời cũng cứ sang mùa.
Về em nhé, mùa không bao giờ bội bạc
Bức tranh ta nguệch ngoạc như đêm chùm phố
Bình minh làm chóa mắt, tay cọ run
Thu gối đầu trên những gam màu, em phối.
Bao giờ em, em bao giờ về?
NGHIÊM QUỐC THANH
_______________________
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét