Những ai
từng sống một thời gian dài trên đất Sài Gòn, sẽ không khỏi yêu hàng
me xanh rợp bóng những con đường trắng xóa lối đi. Lá me, linh hồn
Sài Gòn đó! Lá me, đặc sản Sài Gòn đó! Những chiếc lá me, thứ đặc
sản lâu đời kể từ lúc Sài Gòn còn là một thiếu nữ mơ mộng, duyên
dáng và yêu kiều cho tới khi Sài Gòn trẻ trung, năng động như hôm nay.
Những chiếc lá me vẫn bay hoài một thuở tinh khôi.
Tôi không nhớ rõ những chiếc lá me xanh
đã in một hình ảnh sâu đậm vào tâm trí mình từ bao giờ? Tôi chỉ
biết và chỉ nhớ, khi tôi còn thơ, khi Sài Gòn còn cái se lạnh tiết
trời thu mới chớm, tôi đã bàng hoàng và sung sướng khi nhìn thấy lá
me bay lả tả trong ngày khai giảng. Khi bài hát vừa dứt, ba tiếng
trống trường giòn giã vang động cả trời thu xanh ngắt thì ngay lúc đó,
bao giờ cũng có ngọn gió thổi qua vờn nhẹ cành lá, và hàng ngàn
chiếc lá nhỏ bé rào rào đổ như đang đón mừng ngày khai trường. Tôi
ngỡ ngàng và sung sướng, những chiếc lá me nhỏ xíu, có nhiều chiếc
lá đã phai màu nhưng trông còn dịu dàng và đẹp hơn cả những bông
giấy sặc sỡ vương vãi đầy trên sân khấu.
Trong những sân trường hay trên những con
phố dài, lá me trở thành người bạn đồng hành bất đắc dĩ của người
học trò. Nhưng có người học trò nào thực sự lưu tâm đến người bạn
đồng hành đó? Những chiếc lá me hiền hòa đến làm bạn với con
người. Thời tôi cắp sách tới trường; lá me bay khắp đường về, khắp
sân trường và thậm chí bay cả vào ngưỡng cửa lớp học. Dù muốn dù
không, những chiếc lá me vẫn kiên nhẫn đến làm bạn với người học
trò nhỏ. Mỗi khi có gió và dù chỉ là một cơn gió rất nhẹ, lá me
cũng bay theo, để rồi vướng lại vài chiếc trên cặp sách, trên quyển
vở cậu học trò, trên váy cô nữ sinh,… Mỗi sáng đầu tuần làm lễ
chào cờ, sau khi bài hát Quốc ca vừa
chấm dứt, lũ học trò chúng tôi lại thân thương đưa tay lên tóc, lên vai
bạn mình phủi những chiếc lá me mỏng manh sau một trận rào rào lá
đổ.
Nhớ có lần, một buổi tối ở nhà tôi
lôi mấy quyển vở trong cặp ra ôn lại bài cũ, chợt phát hiện có
chiếc lá me nhỏ nằm trong trang vở trắng. Lòng không khỏi thắc mắc
sao chiếc lá có thể lọt được vào đây? Lá me đã quyến luyến theo tôi
về đến tận nhà!
Hàng me xanh trên con phố dài xao xác
mùa lá rụng, bao dấu chân người đi qua để rồi một buổi chiều tim ai bỗng
nôn nao tìm lại hồi ức cũ. Những nam thanh nữa tú dắt tay nhau dưới
vòm me rợp mát, hay ông bà già nhớ lại kỉ niệm xưa, và quả me cứ
chua chát mãi một mối tình buồn.
Người học trò ngày nào đã lớn khôn,
bạn bè gặp lại nhau tay bắt mặt mừng. Đứa nào cũng vào đại học,
cao đẳng; đứa học ngành này đứa học ngành khác. Những đứa học trò
ngỗ nghịch năm xưa, những đứa học trò mà thầy cô và bạn bè của
chúng từng không dám tin chúng sẽ nên người thì hôm nay chúng đã
trưởng thành, đã biết trải nghiệm cuộc sống và theo đuổi một ước
mơ. Những ký ức được họ gợi lại, những chuyện vui buồn đã qua, lời
chọc ghẹo, tán tỉnh của cậu bạn năm nào,… tất cả như được đóng
khung, gìn giữ rất kỹ trong chiếc hộp kiếng quý giá của riêng họ sau
bao năm xa cách nhau. Mọi thứ trong chiếc hộp đó đến tận bay giờ mở
ra vẫn còn đẹp, còn mới nguyên cho dù bị đóng bụi. Tôi quệt nhẹ
ngón tay chùi đi những hạt bụi thời gian ấy để nhìn rõ ký ức hơn.
Bạn bè nhớ nhau nhiều lắm, nhưng có ai còn nhớ những chiếc lá me
đồng hành với mình cả quãng trời thư sinh đầy thơ và mộng!
Và có lẽ, con người ta chỉ nhớ lá me
bay khi những con đường Sài Gòn vắng những hàng me xanh ngọt ngào.
Gió thổi qua, lá me lại bay khắp phố.
Đứng trên một tòa nhà cao nhìn xuống đường, tôi có cảm tưởng hàng me
xanh như đang tâm sự lời gì rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ khi lòng tôi
lắng xuống bình yên, họa chăng tôi mới có thể nghe được.
Những
hàng me đứng đó, rào rào để trôi bao nhiêu là chiếc lá mỏng manh,
những hàng me đang khóc hay đang cười? Hay những hàng me vừa mới trầm
tư mặc tưởng điều gì về kiếp nhân sinh từ thuở con người mới gieo
trồng chúng bằng một hạt cây nhỏ xíu. Những hàng me lớn lên theo năm
dài tháng rộng nhìn bao thế hệ con người bước qua, tỏa bóng mát chở
che chị hàng rong nghèo khổ. Lá me lại rơi như muốn nói với chị điều
gì sau một ngày lặn lội đường xa vất vả. Khắp đường phố Sài Gòn,
chỉ có những chiếc lá me nhỏ xíu ấy thì thào cảm thương cho số
phận cơ cực và mong ước nhỏ nhoi đời chị.
Sẽ buốn lắm, nếu Sài Gòn vắng những
lá me bay.
Một buổi chiều nơi một góc sân trường
ở quận Năm, có hai người bạn ngồi trò chuyện dưới gốc me già. Bỗng
cơn gió thật mạnh thổi qua lay động cành lá, cậu học trò đưa tay lên
mái tóc cô bạn nhỏ, có chiếc lá me vàng vương trên sợi tóc cô.
NGUYỄN KHÁNH TUYẾT VY
____________________________
- Văn phong nhẹ nhàng,
Trả lờiXóa- Bài viết khơi gợi những cảm xúc mỏng manh về những hình ảnh rất đời thường.
- Chúc mừng NKTV
Lá me dù nhỏ nhưng chứa chan cả miền kí ức ngọt ngào
Trả lờiXóaĐọc bài viết thấy NKTV có những rung động cuộc sống dưới những góc độ dù rất nhỏ mà ẩn chứa nỗi niềm thăm thẳm
Mong bạn giữ phong độ qua những "con mắt" tinh tế như thế nhé...
Chúc vui, Phan Nam
Cảm ơn anh Võ Văn Tuyền và Phan Nam đã đoc và chia sẻ cảm nhận cho bài viết của tôi. Mến chúc anh Tuyền và bạn Nam một ngày vui vẻ, đầy sáng tạo. Thân, NKTV
Trả lờiXóa