Một ngày kia, có lẽ một ngày
Không còn tiếng bàn chân giẫm
nhẹ
Đêm yên lặng bỗng trở mình
rất khẻ
Làn hương ngày cũ ở đâu xa
Anh có trở về trong nỗi nhớ
đôi ta
Nơi khao khát một bàn tay
vụng dại
Em đã đi trong tận cùng mê
mải
Biết là đêm trắng tình không
Có một ngày, thôi còn đợi
mong
Anh nghiêng ngả trở về trong
đêm tối
Chờ được vuốt ve, quay đầu
giận dỗi
Kéo màn đêm che phủ tiếng thở
dài
Em sẽ giả vờ như đang ngủ say
Mơ đến những điều chưa gặp
Góc nhỏ nào ta đã từng khuất
lấp
Xin đừng về trong hơi ấm đêm
nay.
CỎ RỐI
Những miền ký ức đi ngang
kể cho em nghe một thời son trẻ
qua rồi những mùa trăng lẻ
ngọn gió đầu đông
Cửa khép rồi
người có nhớ không?
gương mặt tình yêu và nụ cười nửa miệng
những vạt cỏ nằm in không lên tiếng
lắng nghe bước chân đời
Có khi nào lòng đã bớt chơi vơi
bỗng thảng thốt khi mùa xuân trở lại
người xưa trở lại
người xưa...
biết làm gì khi trời chợt nắng chợt mưa
hồn rối rắm đổ thừa cho cỏ rối
em chạy bộ lên non
sợ gặp thời nông nổi
vấp chân va phải bóng người
người ơi!
EM VẼ NỤ CƯỜI CỦA ANH
Có khoảng không gian xanh chìm vào trong ấy
Một nửa tin yêu, một nửa dại khờ
Dường như ta biết nhau từ xa xưa lắm vậy
Gặp rồi không thể nguôi nguây
Nụ cười
Ôi! em biết vẽ sao đây
Bỗng dưng nghe lòng rộn rã
Có sắc màu nào nói lên điều kỳ lạ
Để em đi tìm
Em vẽ nụ cười hình trái tim
Có mây chiều nồng ấm
Và một chút gì lạ lẫm
Giống như là men say
Em sẽ đi tìm trong một sớm mai
Lúc bình minh vừa thức dậy
Những ước ao vươn ra từ đấy
Ối! nụ cười của anh!
LÊ THANH MY
________________
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét