Ngày xưa hoa vàng ngõ nhỏ
Bây chừ trăng úa vũng sâu
Ngày xưa mướt miền nhung lụa
giờ đây sương buốt mái đầu.
Bây chừ câu ca có cánh
Bâng khuânng triền gió lả lơi.
Đất gầy lạnh mùa bão động
Giữa đêm hát một khúc rời.
Anh về thương đời qua vội
Thương anh mắc cạn giữa mùa
Đêm dài nuột nà kí ức
Em về ngõ ấy phai chưa?
Đêm soi những điều ruỗng mục
Đêm soi vô tận linh hồn
ước chi tình yêu bất hoại
anh còn thắm dấu môi hôn.
Em về chập chùng khoảng trống
Anh ngồi hun hút dòng sâu
Khói thuốc xoay vòng lặng lẽ
Nghe mưa thút thít hiên sầu
TỤNG KHÚC
khúc hát thủy tinh đã vỡ
từ tháng Tư những năm ngoái
chỉ còn nỗi nhớ
gục đầu
sau chấn song
nụ hôn cằn
không vực dậy được cơn rã rượi trí nhớ
tháng Tư hôn mê giữa trăng vàng hoa trắng lá xanh
trong khúc ru ngủ lừa mị lưu cửu
em cứ hát mãi đi lời mượt mà
bịp bợm một tình yêu sớm đã băng
ừ , thì trăng
trắng quá
lá xanh giữa mù lòa
tôi tháng mới
sang ngang
tháng tư rơi trên vòm ngực đêm
lẫy động vực trí nhớ
rơi triền thập giá buổi chạng vạng
lẫy động sự thức dậy của ánh sáng
tháng Tư khoác màu trắng chói lòa
lời cầu kinh rì rầm đã được triệu hồi
nụ hôn nhuốm mùi độc dược
quay trở lại
hầm mộ sâu
tháng Tư về trong khúc hát của lũ ve động kinh
trì tụng mãi khúc lão hóa đã lỗi thời
lưỡi trăng liếm bọt quá khứ
tháng Tư thất lạc
trong cơn ngái ngủ độ lượng
tôi - đứa trẻ ngày hôm qua
gọi mãi tên em - giữa ngày
vỉa hè câm nín
mặt đường bay.
ĐI QUA NHỮNG NỖI LẶNG IM
anh đã đi qua những ban mai không buồn thức dậy
đi qua những buổi chiều
mưa hư hoại
không có em về
ngàn sâu lũng mê.
khi những nụ cỏ bông tan
mác trong trời chiều
khi những con phố dài tràn
ngập tiếng động cơ gầm rú
xóa đi, nhạt nhòa đi trong
anh những chiều online cùng em mệt mề héo rũ
giạt trôi kí ức xa vời.
sao em không một ngày về
chôn cất?
anh đã đi qua mùa khâm
liệm cho những đoạn ngày
thời gian ra đi không
chừng mực
bám vào những giấc mơ để
trôi trọn lời thống cầu địa ngục
để gửi cho em bài thơ
không có tiếng nấc buồn
dấu đi một chiều gãy vụn
hoang vu.
anh đã đi qua những chiều
mây nát bên sông
kí thác nỗi cô đơn vào đìu
hiu ngày bão rớt
hóa thân thành con thiêu
thân đón chờ nghi thức
hỏa thiêu trong ảo cảnh
thiên đường
anh đã đi qua những ngày cùng em ngược hướng
miền cứu chuộc xa vời rơi
rớt đức tin
mụ mị mỗi ngày Chúa nhật
vắng những câu kinh
cúi mặt mong đời ban độ
lượng.
rồi chỉ còn mình anh thất
tán chiếc bóng chiều ảo tưởng
hành khất nỗi buồn vay trả
giấc mơ
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét