mải miết theo những chuyến
xe tôi đi tìm ý tưởng
gửi tâm tình vào con chữ
ngổn ngang
chữ lang thang trong hành
trình thuê trọ
một định dạng dòng - trật
tự thẳng ngay
...
những con chữ ai vứt bên
đường
mong manh và rất cũ
chợt nhớ tôi cũng đang
tìm cho mình
nơi những câu thơ trú ngụ
...
những câu thơ chòng chành
thủ thỉ trên sông
ngược xuôi lớn ròng đầu
kinh cuối rạch
mà ngọt bùi bờ bãi phù sa
...
có không
những câu thơ tượng hình
bằng cái bấm camera làm duyên
bên nhà thờ hửng nắng ?
có không
những câu thơ được khai
sinh dưới góc chân cầu sình bùn đọng vũng
từ một bận đi ngang
thổn thức nhìn để nhớ rồi
quên ?
...
chạnh lòng
những câu thơ ai cả gan
treo tòn ten trên mái vòm di tích
mỗi lần thăm mỗi lần đứng
ngậm ngùi
chạnh lòng
những câu thơ lách cách
tiếng cụng ly
bắt nhịp một - hai - ba -
trăm phần trăm thơ cứ vậy ra đời
...
câu thơ chuyên chở điều
gì ?
nếu không phải là chuyện
làng chuyện xóm chuyện tình chuyện nghĩa
nếu không phải là chuyện
của quá khứ bi hùng hoặc rực rỡ của tương lai
mà còn có chuyện của hôm
nay
chuyện những tên đất tên
cây đã thành danh cho xứ sở
đi trăm miền gặt đón tiếng
thơm
...
đã có lần thơ sinh ra từ
đất
đất nâng niu thành ruộng
thành vườn
thành những cuộc đời đi
qua nắng mưa bão lũ và chiến tranh
để có một nụ cười roi rói
tươi xanh
...
xe cứ thong dong và loanh
quanh đi tìm ý tưởng
những phác thảo sần sùi
chưa hẳn đã là thơ
tôi thấy mình còn mắc nợ
quê hương
KHÁCH THƯƠNG HỒ
nước lênh đênh đưa những
chiếc ghe gập ghềnh ôm cuộc đời xuôi ngược
cây bẹo treo hàng
treo cả cọng nắng mới lên
mặt trời nhón chân
chiếc sào con gửi lại đáy
sông vết thương vô tình nhưng sâu hoắm
đời thương hồ - con nước
chênh vênh
tiếng lao xao chiều về
xóm rẫy
cây trái chín mùa khấp khởi
tươi nguyên
ta bắt gặp
có giọt mặn rong chơi rồi
chợt té
mặt nước lung lay
vang động một vùng như trả
lãi cho vốn liếng phù sa
đêm đồng bằng sương xuống
treo bẹo vầng trăng
con dế mải mê du ca lạc
đường tìm bạn
nước rùng mình một cánh
nhạn xé đêm
nước lách tách mặt sông
đánh thức mái dầm
xuôi hướng cũ gọi nhau
nhóm hàng nhanh kẻo trễ
chợ nổi lên như kiếp người
tần tảo
tiếng cười giòn treo lơ lửng
trên sông
chiếc sào con lại tặng những
vết lòng nhưng không còn sâu hoắm
bởi phù sa năm tháng sẽ
chữa lành
và vui hơn những mảnh vườn
xanh trái
phía đồng xa hoa lúa cũng
rộ mùa
NHẶT
xâu chuỗi thời gian
những tích tắc lặng
lẽ
ru nhau một chút ngập ngừng
đợi tiếng chuông rửa mặt
những gương mặt tỉnh
tuồng
ở đó vo ve... như cuộc đời vo ve
cách... cái âm thanh công nghệ rung
đời vừa tự chụp
những gì vui nhộn
tuổi trẻ vừa tự
chụp riêng cho mình
những dáng dấp
lạ kỳ
khoe mẽ chân dung
như thói quen thút
thít
ngộ thay cách nhìn
có thể nào đục sập thói quen
trả nhau về tự nhiên
tiếng chuông
ngân giục cuộc đời rửa mặt
tiếng chuông chạm tấy tuổi
xuân thì
đi nhặt lại màu
xanh bị bỏ quên
PHAN DUY
____________
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét