NỖI NHỚ ĐI HOANG
Khi nỗi nhớ không còn nơi để
đến
Thì nắng kia không óng sắc tơ
vàng
Nỗi nhớ thành gã lãng tử đi
hoang
Chiều bạt gió bóng chim ngàn
ngơ ngác
Khi nỗi nhớ đã đi nhầm địa
chỉ
Ngọn khói manh lưng lửng cõi
mơ hồ
Câu hát nào thăm thẳm cõi hư
vô
Màn sương trắng đã buông
chùng bóng núi
Ừ thôi cứ âm thầm nghe nỗi
nhớ
Đi hoang qua bao phiến lá
thời gian
Cứ nghe lòng ran rát những
miên man
Rồi nhấm nháp nỗi hoang tàn
ký ức.
TÔI NỢ
Tôi nợ ven đường một mùi
hương thanh khiết
Tôi nợ tay người một hơi ấm
mênh mang
Tôi nợ chiều buông một ráng
tía hanh vàng
Tôi nợ cả những mơ màng ngọn
khói
Bước đường trần đi qua dài
tâm tưởng
Tôi mắc nợ nhiều những ánh
mắt hiền lương
Những món nợ hồn nhiên mà độ
lượng
Đẹp những sáng trời trong
tiếng chim hót trên đường
Ơi cuộc sống những chiều
giông cả gió
Vẫn cầm bằng một ánh sắc
huyền vi
Vẫn lung linh niềm vương
luyến diệu kỳ
Trong từng khắc ân cần nhau
đón mở
Cứ thế qua những sắc đời tôi
nở
Những mạch ngầm cho năm tháng
tươi xanh
Dẫu biết rằng hơi thở có mong
manh
Vẫn xin đời vun đầy câu kiếp
nợ
BÁN CƯỜI
Ba hào một mớ cười khan
Mua về gác bếp đến vàng đến
đen
Lúc buồn lại giở ra xem
Bật lên một tiếng…
Lạ… quen…
Ngỡ ngàng
Ba đồng một mớ giòn tan
Nhởn nhơ trong gió áo vàng áo
xanh
Tay thơ lách chách chi chành
Dường như năm tháng
Cũng đành
Ngẩn ngơ
Ba nghìn một nét cười duyên
Ửng lên đôi má mắt huyền long
lanh
Bâng khuâng chiếc nón nửa
vành
Cho ai lỡ bước
Nửa dừng
Nửa buông
Ngàn vàng mua một tiếng cười
Khi xưa vua chúa cũng người
trần gian
Cũng cần những tiếng cười
vang
Để cho nhân thế
Đá vàng
Trổ hoa
Bây giờ tôi cũng người ta
Thèm mua
Thèm bán
Những hoa môi người.
ĐÀM LAN
__________
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét