HÀNG KHUYA
Đêm dấn sâu về phía lạnh lùng,
Phố thiêm thiếp trôi vào giấc ngủ,
Mấy gã phong trần, lãng tử
Giờ cũng chồn chân.
Ta ngồi suông đón những muộn màng!
Dường như có bão tràn
Về đây từ mùa Thu Đông Bắc
Gió cuồng si, hoà cùng mưa cấp tập
Cuốn tan tác nòi tình.
Ta ngồi suông thành một chứng nhân.
GÓP NHẶT
Ở xa về anh nhìn gót chân em.
Thấu nỗi truân chuyên dài theo vết nứt
Cầm tay nhau, em đếm thầm cơ cực
Phủ xuống đời anh mấy lớp chai sần!
May mà còn chút tình mong manh,
Chút mật sót, từ trái đời chát đắng
Chắt chiu đi! Ít ngọt ngào đằm thắm
Trải đông già hoá trân trọng chồi xuân.
Ở xa về, anh góp nhặt bình yên
Từ gót chân trần, từ đôi tay sạm
Tung hê nốt, những luỵ phiền quanh quẩn
Đoá vô ưu bừng nở, dẫu muộn màng.
MỘT CHÚT
Chút vàng nắng thêm vàng áo lụa
Chút mắt ngời tình thêm lẳng lơ
Chút trần tục đời thêm vua, chúa
Chút đắng cay đủ một chia lìa.
Em áo ấm khoe duyên ngày lạnh,
Dịu dàng chi thêm luỵ đời nhau,
Mắt bối rối lay lòng trắc ẩn,
Cho ngẩn ngơ quên cả lối vào.
Anh chả dại xin đời tất cả.
Chỉ một em, thêm chút ân cần,
Chút chân thật mặc người giả trá.
Chút mai vàng cũng đủ dáng xuân.
PHAN LẠC NHÂN
_________________
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét