Thế rồi …
ngày đã đi qua
Tìm trong phơ phất…
bụi nhòa dấu chân
Nghìn xưa…
dẫu vạn thăng trầm
Còn chăng câu hát
ngại ngần trên môi
Nghìn năm sau
cũng thế thôi
Lớp chồng lên lớp
dòng trôi theo dòng
Mặc may
giữa chốn bụi hồng
Nhân gian
còn một
chút lòng
bao dung
BƯỚC CHÂN XA
Bước chân xa sao thấy lòng
trẻ lạ
Gió như đùa hôn khẽ tóc hai
vai
Nắng chưa phai đủ ấm nét mi
ngài
Làn sương mỏng diễm huyền
trên chóp núi
Bước chân xa mắt nhìn hơn tay
với
Những khung trời phơi phới
những đường tơ
Kìa non ngàn cứ như thực như
mơ
Dòng suối lắng thon mình như
dải yếm
Bước chân xa vọng về bao ngẫm
nghiệm
Gót phiêu hồ man mác chuyện
người ta
Nghìn câu hỏi giăng giữa trời
ảo vọng
Về đâu ơi ! Thinh sắc cõi ta
bà
Và cứ lại thú hải hồ mê mải
Bước chân xa sương nắng với
muôn nhà
Lòng cứ thẳm muôn trùng bao
riết róng
Tháng năm dài ngân mãi khúc
phiêu ca
CẢM NHẬN
Chạm tay vào một phiến đá
U u tiếng gọi ngàn năm
Chạm tay vào một phiến lá
Mang mang một kiếp tơ tằm
Chạm tay vào nùi tro nóng
Còn nghe cười khóc âm thầm
Nhìn vào một đôi quang gánh
Nghe câu nức nở bờ vai
Nhìn vào một hiên nhà vắng
Thầm lời khắc khoải chờ trông
Nhìn quang lúa trải trên đồng
Quắt queo nụ cười sớm tối
Bao lối người qua vồi vội
Phiêu du sóng mắt đỉnh trời
Còn nghe sương mờ khắc khoải
Chập chùng mây núi chơi vơi
ĐÀM LAN
__________
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét