Chia
em cái rét đầu đông
Buồn
trôi không hết nhánh sông còn dài
Ngỡ
ngàng níu sợi tóc mây
Cánh
chim bạt gió trong ngày mù sương.
Chia
em một nửa con đường
Má
hồng gót ngọc bỗng dưng lệ trào
Tóc
người trắng ngọn cỏ lau
Đầu
non cuối bãi môi sầu trăm năm.
Chia
em một nửa chổ nằm
Trong
đêm còn ấm ngực trầm hương thơm
Nghe
chừng nhạc ngựa chiều bon
Tỉnh
ra đại mộng vẫn còn quanh đây.
Chia
em một nửa cuộc đời
Từ
khi đánh mất góc trời bình yên
Cuối
ngày ngồi đợi trăng lên
Gác xưa hương cũ đã quên môi người.
Chia
em một nửa hình hài
Mẹ
cha đẻ rớt trong bài ca dao
Thương
hoài tình nhỏ mưa mau
Em
quên thả áo qua cầu biệt tăm.
HOA VÀNG MÙA GIÁNG SINH CŨ
Hình
như hạt bụi
Rớt
vào mắt ai
Hồn
rưng rưng khóc
Thương
cuộc tình phai.
Chuông
nhà thờ đổ
Thuở
em theo chồng
Hoa
rơi rụng mãi
Vàng
cả bến sông.
Giọt
sương trong nắng
Thoáng
chốc phù vân
Tình
như mưa trắng
Nên
tình mù tăm.
Sóng
xô biển gọi
Hạt
cát lăn trầm
Tóc
xưa chỉ rối
Chia
đời trăm năm.
Con
chim thao thức
Hót
lời hư không
Nỗi
buồn trút lá
Ngủ
vùi cuối đông.
Bước
chân trên sóng
Xao
xác trong lòng
Em
thành chiếc bóng
Bên
trời bão dông.
Thời
gian hối hả
Lá
không còn xanh
Tường
vôi rêu nhạt
Hạnh
phúc mong manh.
Mùa
giáng sinh cũ
Chuông
nhà thờ xưa
Đâu
còn hoa rụng
Người
cũ chiều mưa.
CHỢT NGHE CHUÔNG GIÓ GỌI TÌNH
1.
Lắng
nghe chuông
gió
trở mình
Lắng
nghe chiếc
lá
tự
tình cùng hoa
Miên
man sợi
nắng
bỗng già
Lòng
như sóng
cuộn
tình xa mất rồi.
2.
Chợt
nhìn em
đỏ
nét môi
Phím
ngà tay
thở
tiếng
thời gian mau
Em
về cuối
ngỏ
thung sâu
Chợt
nghe chuông
gió
thả câu mồi tình.
3.
Lắng
nghe lá
khóc
một mình
Chắp
tay lời
khấn
chùng
chình chưa rơi.
Hình
như nốt
nhạc
rã rời
Leng
keng chuông
gió
gọi
tôi quên người.
NGUYỄN AN BÌNH
__________________
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét