Dì
Năm trồng một giàn thiên lý trước sân nhà không biết từ lúc nào, chỉ biết bông nở từng
chùm, treo lủng lẳng khắp giàn và thơm nức mỗi sáng. Mỗi lần đi ngang nhà nhìn
giàn thiên lý của dì ai cũng thích. Nó vừa mát mẻ vừa tạo một không gian thật thoáng
đãng dễ dịu.
Ngoài sáu mươi mà trông
dì có vẻ già lắm. Có lẽ do làm lụng vất vả, ăn uống tằn tiện mà sức khỏe dì
không được tốt. Thấy mẹ ho sù sụ nên ngày nào Hằng cũng nhắc mẹ lo giữ gìn sức khỏe.
Ngày còn trẻ, dì Năm phải lăn lộn với cuộc sống khó khăn, chăm lo cho mẹ già và
duyên số cũng không mỉm cười hay trắc trở thế nào mà dì thành gái lỡ thì. Gần bốn
mươi tuổi dì gặp một người đàn ông rồi sinh ra Hằng. Nhưng rồi
họ cũng không sống với nhau, vậy là dì nuôi con một mình.
Hằng lớn lên trong vòng
tay yêu thương của mẹ. Là phụ nữ nhưng dì chăm lo đồng áng chẳng thua kém đám
đàn ông. Hằng học hết lớp 12 rồi học nghề làm tóc. Nhà cửa bây giờ khang trang,
sạch sẽ so với nhiều người thì kinh tế gia đình dì có thua kém ai trong xóm
đâu. Thấy mẹ vất vả nên Hằng thường khuyên mẹ bớt ham công việc khi tuổi đã xế
chiều.
Ngày đám cưới của Hằng,
ba Hằng cũng về, dì Năm không nói nhưng rất vui, dẫu sao con mình cũng có cha.
Vợ chồng Hằng tay trong tay hạnh phúc, vậy là dì Năm mãn nguyện lắm rồi. Gia
đình đơn chiếc nên phía chồng Hằng khuyên hai người về ở chung với mẹ. Biết điều
đó Hằng vui lắm, chồng Hằng cũng hiểu nỗi lòng của vợ nên ưng thuận ngay.
Hơn một năm mà Hằng vẫn
chưa có động tĩnh gì, sốt ruột mong có cháu ẵm bồng, dì Năm thúc giục:
- Sao con không lên Sài
Gòn khám thử coi sao?
- Dạ, con đang sắp xếp
đây mẹ à! - Hằng phân trần.
- Bỏ hết, bỏ hết, làm
ăn gì thì cũng phải có đứa con cái đã!
- Đầu tháng, vợ chồng
con sẽ đi khám mà.
- Tụi bay sao không lo
một chút nào hết! Tao sốt ruột lắm rồi!
Dì Năm không vui nhưng
cũng ráng động viên con. Bác sỹ bảo vợ chồng Hằng không có vấn đề gì về đường
con cái chỉ hơi lâu chút thôi. Vậy là dì Năm lại chờ đợi… Chồng Hằng làm ở công
ty cơ khí nhưng làm vườn cũng khá giỏi. Rảnh việc là Nam - chồng Hằng lại chăm
sóc vườn cây trái, phụ mẹ thu hoạch mùa vụ. Không biết có phải dì Năm thích
bông thiên lý làm các món xào với thịt bò hay nấu canh mà dì chăm nó kỹ lắm.
Nào phân, nào thuốc dưỡng bông, dưỡng lá… bồi bổ thường xuyên nên nó xanh mơn mởn,
bông rực cả giàn. Hằng thường mua thuốc bổ, sữa Ensure, thực phẩm chức năng cho
mẹ nhưng dì Năm cũng chỉ dùng cho con vui. Dì bảo rau trái trong vườn đã đủ cho
gia đình, sức khỏe cũng ổn cho nên bày vẽ nhiều thứ chi cho tốn tiền. Giàn
thiên lý ra bông quanh năm, nhiều ăn không hết dì lại đem cho hàng xóm.
Mấy hôm nay, Hằng thấy
trong người sao cứ mệt mệt khó chịu, lại sợ cơm cá, mùi tanh… Hằng cứ tưởng bị
bệnh còn dì Năm thì vui trong bụng lắm. Chiều Nam được nghỉ làm, chở vợ đi bệnh
viện và đúng là Hằng có bầu! Dì Năm đi chợ mua đủ thứ bồi bổ cho con gái. Thuốc
bắc vài chục thang, sữa thì các loại cao cấp cho bà bầu… Thấy mẹ lo quá Hằng lại
cằn nhằn:
- Có gì đâu mà mẹ làm đủ
thứ vậy, con khỏe mà, ăn uống nhiều mệt lắm!
- Bay không lo, chớ tao
phải lo cháu tao chớ!
- Nhưng mà cái gì cũng
từ từ thôi mẹ.
- Từ từ sao được, bây
còn trẻ biết cái gì! - Dì Năm làm luôn một lèo.
Nam đi làm còn Hằng thì
bị mẹ bắt nghỉ dưỡng thai, ra vô đều phải kiêng cữ. Hằng mệt nhưng không muốn
ngồi không, cô tranh thủ khi không có mẹ ở nhà lại ra tiệm làm. Dì Năm bực mình
đôi lúc rầy la con gái. Mọi việc trong nhà dì Năm làm hết, đôi khi Nam tranh thủ
phụ mẹ. Rồi Hằng sinh được một bé gái thật kháu khỉnh. Dì Năm mừng và quý cháu
còn hơn cả vợ chồng con gái. Từ bệnh viện về chăm cho cháu ngoại là một tay dì.
Chuẩn bị đầy tháng, Nam hỏi dì:
- Ngoại thích đặt tên
cho cháu là gì đây?
- Thiên Lý - Dì không cần
suy nghĩ gì mà nói luôn.
- Dạ… con sẽ lấy tên đó
cho cháu.
Vậy là cháu ngoại của
dì có cái tên gần gũi và giản dị như giàn bông trước sân nhà. Bẵng đi ngày
tháng, Thiên Lý đã chập chững biết đi, chơi đùa suốt ngày với bà ngoại. Vợ chồng
Hằng có thời gian đi làm, mọi thứ, con cái trong nhà dì Năm lo cả. Rồi bệnh phổi
tái phát, vợ chồng Hằng vội đưa dì ra bệnh
viện. Bác sỹ bảo dì sống không bao lâu nữa. Đừng cho dì biết, phải lo cho dì được
ngày nào hay ngày ấy. Có lẽ sống qua nhiều gian khổ nên tinh thần dì rất vững.
Gần cả tháng ở bệnh viện, dì Năm luôn cố gắng không cho con thấy sự đau đớn của
bệnh tật. Bác sỹ cho về nhà, khi nào đau nhiều thì tái khám ngay, vì nằm viện
thời gian dài mà nhà dì thì đơn chiếc.
Về nhà có con, có cháu
ngoại, dì Năm có phần tươi tỉnh hơn. Khi chỉ có một mình Hằng, nắm tay con gái,
dì thì thào:
- Hằng nè, con có biết
tại sao mẹ muốn đặt tên cháu là Thiên Lý không?
- Dạ chắc mẹ thích bông
nó thơm, gần gũi với mẹ.
- Đó là chuyện hồi còn trẻ… Chú ấy tên Thiên Lý!
- Ai vậy mẹ, Hằng ngạc nhiên lắm?
- Bạn của mẹ hồi trẻ, chỉ có bà ngoại con biết thôi.
- Sao con không nghe mẹ nhắc bao giờ?
- Hồi đó mẹ với chú ấy chung xóm, quen nhau khi mới đôi mươi. Chú đi thoát
ly tham gia kháng chiến và… hy sinh năm 1974…
Thấy mẹ có vẻ tỉnh táo, mà nói những điều như sắp đi xa, Hằng không muốn
cho mẹ nói nữa. Nhưng dì vẫn muốn bày tỏ cho con biết nỗi niềm giữ kín hơn bốn
mươi năm qua. Không biết vì sao mà hai mắt của Hằng nước mắt cứ chảy dù cô cố
nén lại. Hằng ôm mẹ, hai người cứ khóc như chưa bao giờ được khóc vậy.
- Chiến tranh loạn lạc nên mẹ và ngoại mới đến xứ này. Mẹ cũng không giữ được
tấm ảnh nào của chú ấy!
- Con thương mẹ mẹ ơi! - Hằng thút thít mãi.
- Con đừng giận mẹ vì chuyện này nghen. Mẹ gặp ba con như định mệnh trớ
trêu… - Dì Năm sợ con gái hiểu lầm ý mình!
- Con không nói gì đâu, con thương và quý tấm lòng mẹ nhiều lắm. Con sẽ dạy dỗ cháu Thiên Lý nên người, Thiên Lý là cái gì đó
thiêng liêng với mẹ và con mà.
Những ngày cuối năm giàn thiên lý trước sân vẫn sum xuê và dày bông như lúc
dì Năm vẫn còn chăm sóc mỗi ngày. Mấy ngày gần Tết, Nam mượn mấy anh trong xóm
khiêng mấy chậu mai đã chăm chút cả năm nay. Từng chùm nụ nhô lô, đặc kín ra đằng
trước sân để nó có dịp tỏa sắc khoe hương đón xuân mới bên giàn thiên lý.
*
Mâm cơm cúng tất niên đón ông bà của gia đình Hằng năm nay có điều gì đó
thiêng liêng khó tả. Hoa quả, bánh mứt, hương đèn được bày biện tươm tất, trang
trọng… Bên cạnh bàn thờ dì Năm, Hằng trang hoàng thêm một bàn thờ nữa cũng có đầy
đủ hương, đèn, trái cây hoa quả… tưởng nhớ một người mà Hằng chưa biết mặt bao
giờ nhưng kính yêu như ba mình vậy. Hằng và Nam chắp hương đứng hai bên còn bé
Thiên Lý đứng giữa.
Vợ chồng Hằng chưa kịp khẩn vái đã nghe con gái mau miệng nói to lên rồi:
- Ngoại ơi, ngoại về ăn
Tết với con nghe ngoại!
Thắp nén nhang lên bàn thờ, Hằng nghẹn ngào từng tiếng: "Mẹ về sum họp với tụi con nghe mẹ, Tết này tụi nhớ mẹ nhiều lắm!".
Dì Năm đang mỉm cười nhìn gia đình con gái hạnh phúc đón mùa xuân đang tới.
NGUYỄN
VĂN KỶ
__________________
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét