Năm nào cũng vậy, cứ khoảng hăm
tám Tết nhà nhà phải chuẩn bị mâm ngũ quả. Ở vùng nông thôn, cây nhà lá vườn đủ
thứ loại trái ngon tươi màu, đẹp mắt nhất là những chùm mận đỏ. Bà nội bảo cha
tôi trèo hái hết xuống, một phần để chưng bàn thờ ông bà, số còn lại mang biếu
chòm xóm và họ hàng thơm thảo ba ngày Tết nhất.
Cây mận đỏ ngay trước
sân nhà nội, quả to, nước nhiều, hương vị ngọt thanh. Chẳng rõ trồng từ lúc nào
mà hồi nhỏ khoảng tôi lên chín, lên mười thì gốc mận đã to, vòng tay hai đứa
trẻ câu nhau không giáp. Tán lá xoè ra che
mát một khoảng sân rộng, cây cho quả quanh năm, quả kết thành chùm xen lẫn màu
xanh của lá, khi ánh vầng dương ló dạng, chiếu ánh nắng ban mai làm sắc mận ửng
đỏ sáng ngời, người đi qua, kẻ đi lại đều trầm trồ.
Mỗi buổi sáng, khi
ông mặt trời vừa thức dậy thì lũ chim chíu chít vang rần trên vòm lá mận như chào
đón ánh bình minh, chốc sau, chúng vỗ cánh bay lên bầu trời trong xanh, xa dần,
xa dần, rồi mất dấu.
Có phải vì vị ngọt
của quả mận đỏ mộng tròn hay vì cây mận sum suê lá, mà hấp dẫn nhiều chim chóc
và cả loài dơi. Khi chiều tà nắng tắt thì từng đàn kéo nhau trú ngụ hoặc ăn quả
chín làm rơi vung vãi. Nhưng rất lạ, những quả chim ăn rơi thì rất ngọt. Nội
quét sân buổi sáng, nhặt mót những quả chim mới khoét một lỗ
nhỏ và nói:
- Loài chim khôn lắm,
lựa quả ngọt để ăn.
Mận rụng nhiều lắm,
nhặt có khi cả mấy rổ to, Linh nhà bên, trạc tuổi tôi, sang nhặt giúp. Nói
tiếng nhặt giúp, chứ nội cho Linh tất cả những quả mận thuộc phần công của
Linh. Những buổi trưa hè oi ả, Linh và tôi cất nhà chòi lá chuối dưới gốc mận đỏ.
Nhà chòi Linh bán quán cơm nên trang trí cảnh quan đẹp mắt
- bông hoa đủ màu sắc do Linh tốn thời gian lựa chọn tìm hái ở sau vườn. Còn
nhà chòi tôi bán tạp hoá, sơ sài vài bông hoa trái nổ hái
cạnh nhà. Hàng tiêu dùng là lá mận, bông mận, nụ mận không đậu trái bị gió lay
rụng, những quả mận mà lũ chim ăn gần hết và đánh rơi xuống gốc. Bát bằng lá, đũa bằng que mận khô. Có những lúc
bà chủ quán cơm (Linh) gây cãi chí choé với ông chủ quán
tạp hoá (tôi). Lần nào cũng vậy, cãi nhau giận hờn ngoe ngoấy chút xíu rồi làm lành.
Với những chiều mát
rượi, Linh và tôi chơi lò cò, nhảy dây dưới cây mận đỏ. Đôi chân Linh nhanh lắm, thoăn thoắt co lên, duỗi xuống, theo nhịp chân, nhõng tóc đuôi gà của Linh ngút ngoắt qua
lại, bồng lên, quật xuống và khi đã thắng tôi, Linh giương mắt bồ câu đen láy
mãn nguyện, trông mà thích.
Thời gian dần trôi,
cô bé hàng xóm giờ đã lớn, biết thẹn thùng, đôi má thường ửng hồng khi đứng
cạnh con trai… và không chơi nhà chòi với tôi nữa mà chơi đùa với mấy đứa con
gái gần nhà. Còn tôi thì e ngại, không tự nhiên khi nói chuyện với con gái như
dạo trước, nên tìm đám con trai chơi chung. Nhưng khi cô bé đi thoáng qua, tôi
mải miết nhìn theo. Có lần không hẹn mà gặp nhau, trời mưa to, Linh trượt ngã, tôi vội vàng đỡ dậy,
đôi tay chạm nhau, một luồn hơi ấm truyền sang, tôi nghe được tiếng vang của nhịp đập trái tim
mình. Linh đỏ mặt, luống cuống rút tay lại, rồi nhanh chân bước đi mang theo cả
lời cảm ơn mà Linh chưa nói với tôi.
Kể từ ngày ấy, hai
đứa luôn có khoảng cách. Nhà chòi quán cơm của Linh không còn nơi gốc mận đỏ
nữa. Còn tôi mỗi trưa và chiều quanh
quẩn nơi gốc mận đỏ, như chờ và hy vọng một điều gì. Có một cái gì là lạ nhẹ
len vào hồn, âm thầm nhưng da diết quá...
Hằng ngày, tôi cứ mãi liếc nhìn sang nhà cô bé hàng xóm. Linh thường ngồi thừ
bên song cửa sổ, đôi mắt đượm buồn phảng phất nét mơ màng kín
đáo hướng về phía xa xăm. Mái tóc cô bé đã dài hơn, óng ả và mượt mà hơn. Rõ ràng
cô bé ngày nào cùng chơi nhà chòi đã thành cô thiếu nữ mỹ miều.
Bước chân xinh xắn, nhỏ nhắn ngày xưa nhảy cò cò, nhảy dây nơi gốc Mận Đỏ đã
nhẹ nhàng giẫm vào hồn tôi từ lúc nào!
Vì cuộc sống tôi phải
xa quê, lâu lắm rồi mới trở về nhà nội. Cây mận đỏ già nua ấy không còn nữa. Để
mở đường rộng hơn, người ta đốn nó. Còn Linh thì đã có chồng về xứ xa. Khoảng
sân nhà nội trở nên trống vắng, chỉ có vài con chim sâu nhảy nhót tung tăng đùa
giỡn với bóng mình, rồi vụt bay lên và biến mất trên vòm trời xanh thẳm. Thình
lình tiếng chuông điện thoại reo. Tôi nhìn xem, thì ra là số của Linh mà tôi đã
tìm xin ở người bạn gái thân nhất của Linh từ lâu, nhưng giữ đấy mà chưa lần
nào dám gọi. Tay tôi run run nhấn nút nghe. Bên kia đầu dây, giọng nói của Linh:
- Anh Thanh đấy à? Có
phải anh Thanh không?
Nhịp tim đập nhanh,
tôi mừng rỡ đáp:
- Đúng, anh đây! Linh
đấy à?
- Anh Thanh khoẻ không? Hiện giờ anh đang ở đâu?
- Anh khoẻ em à! Anh mới về nhà nội lúc trưa. Còn em thế nào?
- Dạ, vẫn khoẻ. Cám
ơn anh.
Bên kia đầu dây im
lặng vài giây, rồi giọng Linh khe khẽ:
- Anh và chị được mấy
cháu rồi?
Tôi một thoáng lúng
túng, ngập ngừng đáp:
- Anh… chị… à? Chưa
đâu… chưa có cháu nào cả.
Tiếng đầu dây bên
kia, lộ vẻ ngạc nhiên:
- Sao lâu vậy mà anh
chị chưa có cháu nào?
Tôi cười buồn:
- Vì có vợ đâu mà có
cháu, em!
Giọng Linh chợt trầm
xuống, chậm rãi:
- Vậy à? Em cứ nghĩ
một ngày nào đấy có dịp về quê, con em và con
anh sẽ tiếp tục cùng nhau chơi cất nhà chòi dưới gốc mận già.
Tôi cảm thấy mi mắt
mình nằng nặng, giọng trĩu xuống hỏi Linh:
- Còn em hiện giờ đã
được mấy cháu rồi?
- Một cháu thôi anh,
đã năm tuổi rồi, không dám hai cháu, chúng sẽ giành ăn đánh lộn. Hi hi hi.
Tiếng cười Linh vẫn
vô tư như ngày nào, tôi muốn nghe mãi tiếng cười của cô bé hàng xóm ngày xưa ấy.
Nhưng đầu dây bên kia lại lên tiếng:
- Anh à, anh cũng nên
lập gia đình đi chứ, để sinh con nối dõi tông đường! Thôi, thăm anh chút, em
bận việc rồi. Chúc anh luôn may mắn và thành công nha.
Linh tắt máy. Tôi thừ người, khoảng lặng kéo dài,
mắt tôi cứ hướng ra đường nơi gốc mận ngày xưa hai đứa cùng chơi cất nhà chòi…
Màn đêm chùng xuống.
Tôi thờ thẫn bước ra
góc sân. Nửa vầng trăng nghiêng rọi yếu ớt xuống sân. Trong ánh sáng lung linh
huyền ảo, loáng thoáng hai căn chòi lá chuối như hiện ra dưới gốc mận xưa! Rồi
thực tại trở về, hỡi ơi! Tất cả đã nằm
sâu trong ký ức… Từ xa, âm vang tiếng
bước chân khách bộ hành trên vỉa hè ngày xuân như gõ nhịp
vào tiềm thức, tưởng như đôi chân bé nhỏ mềm mại, nhảy lò cò của cô bạn ngày
thơ giậm đều đều mãi vào hồn tôi…
THÀNH DANH
______________
ĐÓN ĐỌC BÔNG TRÀM CHUYÊN ĐỀ ĐẶC BIỆT
CHÀO XUÂN BÍNH THÂN & NGÀY THƠ VIỆT NAM 2016
>> Vui lòng nhấp chuột vào hình ảnh phía dưới để vào mục lục số đặc biệt <<
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét