Tôi không quen chàng trai này và cũng chưa
từng đọc thơ cậu ấy. Nhưng tình cờ, sáng nay mở "Hợp tuyển văn thơ Bông Tràm", dừng lại ở
trang 115, bắt gặp hình ảnh tác giả Huệ Nguyên với các bài thơ được chọn đăng.
Trong ảnh, một khuôn mặt sáng sủa, vầng trán cao, ánh nhìn tươi vui, lạc quan
và nụ cười hiền lành, đằm thắm.
Sẽ là rất bình thường như bao hình ảnh tao nhân
mặc khách, thi sĩ, thi nhân khác nếu không đọc kỹ lời bạt: “Họ tên thật: Nguyễn
Văn Hợp (1986-2014). Quê quán … Teo cơ toàn thân từ nhỏ, không thể tự đi lại
được… Đã xuất bản: Thơ Và Tôi (2010), Ngày Xa Em (2011), Mùa Gọi (2012), Phía
Ngày Loang Nắng (2013)".
Một số phận buồn! Trẻ quá, đáng yêu quá,
với những sáng tạo tiềm năng. Năm 2010, 2011, 2012, 2013, mỗi năm cho ra đời
một tập thơ quả là một cây bút đầy sức sống. Song số phận trớ trêu, 1986-2014
là những năm tháng mà hồn thơ Huệ Nguyên còn rạo rực, tha thiết với tình yêu,
với cuộc sống; rong chơi trong hơi thở của đất trời, hòa mình vào thiên nhiên
bốn mùa, mưa nắng.
"Xòe tay chạm vào hạt nắng
Đắp lên nét môi khát đầy
Nhón tay ngắt luồng sương
lạnh
Còn thơm mấy nhánh hương gầy"
(Ngày)
Phải chăng có luật bù trừ, một cơ thể tàn
rã, yếu ớt lại chuyên chở một tâm hồn và trái tim khỏe mạnh, nhân hậu, tinh tế,
yêu thương da diết cuộc sống. Hạt nắng, cành sương trong thơ như cũng phập phồng
hơi thở của trần gian mến yêu này. Đối với người yêu cũng thế, vẫn là nồng nàn
nỗi nhớ, vẫn là tình khúc đắm say:
"Vẫn xanh xao em khúc nhớ
Vẫn biếc lòng ta giọt
chờ".
Với Huệ Nguyên, cuộc sống quý giá biết
bao, mọi thứ đều trở nên mật thiết, gần gũi trong mỗi ánh nhìn, trong mỗi cảm
nhận tinh tế của tâm hồn. Bất chấp số phận, sự bất lực của cơ thể; trái tim và tâm
hồn nhạy cảm của chàng thi sĩ trẻ trai ấy rung động với từng nhịp bước khẽ
khàng của thời gian và những chuyển biến âm thầm của sự vật, trong lặng im của
thiên nhiên bao la cao rộng.
Một ngày mới đã mở rộng cửa đón chào, tự
nhiên, tuần tự trong vòng xoay tạo hóa. Một ngày của chàng trai ấy quý giá hơn
biết bao lần một ngày của những người lành mạnh! Một buổi sáng bình thường và cũng rất đáng
nhớ trong đời. Vì, biết có còn được sống bao nhiêu buổi sáng thần tiên như thế.
Được chạm tay vào hạt nắng mong manh, được chộp bắt chút hơi sương giá lạnh,
được đắm chìm trong nỗi nhớ, được nghe hồn mùa len lén tìm về:
"Hình như mùa về bén ngõ
Ấm cồn dấu cỏ non tơ".
Trong không gian thơ mộng, lắng chìm ấy,
một sức sống mới dâng trào:
"Lặng im nghe dòng thơ chảy
Riết đời bằng nét trong veo"
"Lặng im ngắm hồn lên tiếng
Ngày ơi tha thiết bao điều".
Trong “Ngày”, mọi thứ đều dịu dàng tinh
tế. Từ cử động nhẹ nhàng của bàn tay khẽ chạm vào vào sương, nắng; từ bước chân
rón rén của gió mùa đến dòng chảy dào dạt của thơ, đến tiếng nói đắm đuối cất
lên từ tâm hồn… đều như thế. Trong “Ngày”, mọi thứ đều thanh khiết, ấm áp, nồng
nàn, tươi mới… được thể hiện qua những từ ngữ, hình ảnh nhân hóa, ẩn dụ hết sức
gợi cảm, có thể nói là đặc sắc, khác lạ! “Vẫn xanh xao em khúc nhớ / Vẫn biếc
lòng ta giọt chờ”. “Lặng im nghe dòng thơ chảy… Lặng im ngắm hồn lên tiếng”.
Sau hết, trong “Ngày” lưu dấu một hồn thơ
tinh tế, đa cảm, khao khát sống, khao khát yêu, khao khát kiếm tìm những vần
thơ đẹp dâng đời. Một đời sống ngắn ngủi nhưng rực sáng, đau đáu với cuộc đời.
Đọc bài thơ “Ngày”, tôi như được bồng bềnh trong hương thơm của “nhánh hương
gầy”, đắm chìm trong thứ màu sắc “trong veo”, “xanh xao”, nồng ấm tình người mà
Huệ Nguyên đã vẽ.
Mùa xuân mới đang nhẹ nhàng, khẽ bước đến
bên thềm nhà. Rồi đây, những buổi sáng mùa xuân sẽ mở ra với sắc vàng của nắng
ấm, của hoa mai tươi nở, của những khúc hoan ca… Có điều, xuân này sẽ thiếu vắng
một hồn thơ, một tâm hồn thánh thiện với những vần thơ đắm đuối. Và, tôi chỉ
còn biết:
“Lặng
im ngắm hồn lên tiếng
Ngày ơi! Tha thiết bao điều”
_________
ĐÓN ĐỌC BÔNG TRÀM CHUYÊN ĐỀ ĐẶC BIỆT
CHÀO XUÂN BÍNH THÂN & NGÀY THƠ VIỆT NAM 2016
>> Vui lòng nhấp chuột vào hình ảnh phía dưới để vào mục lục số đặc biệt <<
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét