Nỗi niềm
Không có ai đúng và không ai sai
Chỉ là ta không còn chung suy nghĩ
Thì có bao nhiêu hàm ngôn, hoa mỹ
Cũng đổ trôi theo biển rộng, sông dài
Cơ hội khép dần, vòng đời chật hẹp
Khắc khoải u hoài, lần lữa giêng hai
Cái mới lạ, chắc gì đâu là đẹp
Sắc màu, rồi năm tháng cũng tàn phai
Phong sương nào, mòn vẹt một đời trai
Bỗng nhiên gặp “đồng
hương” nơi xứ lạ
Xao động ngày xưa, một thời hoa lá
Ầm ỉ mơ trôi, choáng ngợp nắng mai ...
Chiều vỡ toang, lối mòn treo dĩ vãng
Thời gian nào, rơi lược giắt, trâm cài ?
Dựa lưng trời, xanh một màu bảng lãng
Nghe tiếng hoàng hôn, vóng vót bên tai
Tuổi xuân chín bên kia bờ ảo vọng
Nuối tiếc hoa niên, ray rứt đêm dài
Trôi vòng sống, cuốn
thời gian mở đóng
Cho nỗi hoài hương, ngơ ngác miệt mài
Phố mới
Con sáo sang sông, không bay mà đậu
Nuối tiếc gì vạt rau đắng xác xơ ?
Tiếng con chào mào, thiết tha chỉ dấu
Giọt, giọt rơi, kín cả những giấc mơ
Làng lên phố, bao người đi, kẻ ở
Cái mới tràn về, phố vắng xôn xao
Dòng sông nhỏ, hai bên đều lỡ
Bãi cát xưa, còn lại giấc chiêm bao ...
Góc phố nhỏ, vẫn ngọt ngào hương bưởi
Bến đò xưa, giờ đã có cây cầu
Cánh hoa tím, miệt mài trôi phía dưới
Sao lâu rồi, không có đám đưa dâu ...
Bay đi con sáo, khát đời cao rộng
Sóng vỗ bến sông, tự thuở hồng hoang
Mưa tháng chín, trãi ngập thềm, bong bóng
Đã thương nhau, tiếc cả những lối mòn
Sao im ắng, trong thẩn thờ ngạo nghễ
Lặng lẽ bên thềm, đồng vọng ban mai
Mắt nhớ mắt, nhẹ khép hờ như để ...
Môi nhớ môi, lồng trong tiếng thở dài
Bay đi sáo, để làng lên phố mới
Rạo rực làm sao, hối hả nhịp đời
Như sóng trên sông, chưa hề phải đợi
Cứ đổ bờ, theo con nước đầy vơi ...
Gặp lại em trên bến
Cà Ty
Này, chút kiêu sa còn sót lại
Mông lung chiều - sợi nắng đòng đưa
Còn đâu đó? Một thời con gái
Một vụng tình cháy bỏng: ngày xưa
Đời lận đận, tình duyên trắc trở
Nắng, gió trên sông, lộng bóng chiều
Cứ nuối tiếc, mỗi lần gặp gỡ
Sóng bạc đầu, chấp chới lời yêu…
Còn đâu em? Mắt biếc, môi hồng
Gói gian nan trong làn tóc rối
Xuôi dòng đời, xuồng chợ, bến sông
Đám lục bình, hợp, tan,
trôi nổi …
Sóng cửa sông, lao xao vây bủa
Câu thơ buồn như nhịp chèo đưa
Nắng tháng chín dập duềnh : Cỏ úa
Gió xuân thì réo mộng - chiều mưa
Em mong manh - tròn căng áo mỏng
Đợi chờ nhau, như độ đôi mươi
Gánh nhọc nhằn, ngược triền cát nóng
Mà hồn nhiên, trong vắt tiếng cười
Dang tay đấm, be thuyền năm cũ
Vỡ vụn ngày xưa, đến bây giờ
Thời gian trắng, mang mang quyến rủ
... Tiếng chèo đưa, một thuở yêu người ...
Lê Thanh Hùng
___________________
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét