Gọt ngọn cỏ màu đêm
Hạt bụi thèm quay về trước khi là ngọc
Đâu phải lỗi lầm nào cũng là ngu ngốc
Nếu mình biết đổi thành bài học cho mai.
Bàn tay
Bàn tay
Bàn tay
Nâng tấm lụa thơm, nắm đám củi khô cũng là da thịt
Mềm mịn hồng hồng, sạm đen thẹo dài chi chít
Đổi chỗ chắc gì không tốt bằng nhau?
Câu ca ngày nào trèo cao ngã đau
Chẳng ai giữ mình gam màu nguyên mãi được
Dần cũng thành bức tranh trừu tượng
Của gã họa sĩ cuộc đời.
Thèm được lần ngây dại để thảnh thơi
Mà quên rằng dại ngây là khi mình nhớ nhất
Gom quá khứ là việc làm thường nhật
Nước mắt là thói quen.
Với tình yên này mình có thể vẹn nguyên
Trong mắt người kia mình là người thua cuộc
Đánh ghen chi đời nỗi buồn nhiều khi tự chuốc
Góc nhìn lệch màu ai chịu hiểu cho nhau?
Liệu sau này có giống hôm nay?
Có còn là bản thân, hay bắt đầu biến chất
Điều làm sợ ghê có khi nào lại làm vui đến ngất
Chán chường!
Góc nhìn hợt hời như kẻ thiếu tình thương
Yêu kẻ khác mình có phải là quá khó?
RÀO
Cây từ chối nói về việc ép xác đóa hoa
Cắt trụi cành non vươn sát rào tranh luận,
Vin vào cớ tàng lá cần khoảng rộng
Tách ánh sáng đi khỏi ngọn lứa chồi.
Hàng rào dài thủ thỉ chuyện lứa đôi
Nghe chừng viển vông, từ chính mình ngăn cách,
Chồi non bị cấm
Vùng định chiếm (còn nhiều)
Vùng định kiến sạch
Tách lá khô cướp nốt hột máu tròn.
Cây ôm thân còm nhìn sừng sững rào ngăn
Nhiều thân tước cành, chôn mình chết đứng,
Dựa xác nhau thành hàng rào dựng
Để làm điều gì?
Chẳng phải để leo!
Để ngày trăng rằm cắt nát mảnh trăng treo
Ánh sáng vụn rơi
Khoảng hở hàng rào cắt,
Đất, cây, cành chồi và gom cả tay người bó chặt
Có sự thật khuất dần theo thanh chắn rào ngang.
CĂN PHÒNG ĐÓNG
Có chăng hợp tan khiến kí tự cũng buồn
Dĩ vãng quay về đóng đinh mùa ngưng tụ,
Khoảng trống không vừa nắng len không đủ
Căn phòng vẫn còn màu đêm.
Căn phòng ghét gió trời lưu bụi cũ thành quen
Cửa sổ đã nằm yên liệt người vì mệt mỏi,
Những con người chơi trò cắt bóng giết thời gian rảnh rỗi
Đốt nến lên
tự sưởi mình.
Câu chuyện chỉ vui khi từ chối cá tính mình
Nhét cho vừa khuôn từng hốc tường đậm mùi quá khứ,
Nhặt không hết câu chữ
Một phần ba hồn qua đời.
Không có khăn tang thắt cho căn phòng rơi
Vực sâu vẫy tay, chúng ta buộc phải chào nhau ở đó,
Bức tường dày chưa bao giờ nghĩ rằng phá nó
Chưa bao giờ băn khoăn bên kia có gì?
Căn phòng màu chì cắt miếng mình vuông
Sao bản thân phải quay
đổ xúc xắc cho cuộc đời người khác?
Vai có hay
diễn hoài cũng nhạt
Chỗ không vừa cố đặt chỉ đau.
Còn có căn phòng không hỏi vì sao
Chấp nhận cũ càng, ôm vào lòng vụn vằn kí ức,
Người bỏ lại vết thương nơi lồng ngực
Chối bỏ nơi đây kết tụ khối ung thư.
Vì sao cánh cửa kia không mở bao giờ?
Vì sao bức tường vẫn đứng kia không bao giờ mòn được?
Vì sao chỉ ra đi và nhìn về phía trước
Mà chưa bao giờ quay lại nhìn sau?
Đến vô tình bụi cũ cũng đau...
PHÁT DƯƠNG
_______________
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét