Em thanh tân quá, ta lầm bụi
Gắn bó chỉ làm tổn thương nhau.
Trả em về với dòng may rủi
Tưởng tiếc gì đâu mỗi yến đào!
Từ đó ta sông hồ xuôi ngược
Đời bụi lầm thêm mấy truân chuyên,
Hành trình ghé tạm vài bến nước
Chợt nhớ quê nhà với chút em.
Ngày tháng dần trôi, em hẳn lớn,
Trang đài được rụng bến tình thơm,
Hay đoá Quỳnh xưa vùi sóng lượn
Đâu đó trầm luân, mấy đoạn trường?
Dòng đời xuôi ngược nên tao ngộ,
Ta gặp lại em chuyến đò chiều,
Mắt buồn sư nữ vương theo gió,
Nghe ra tình tội biết bao nhiêu!
Xưa nghĩ giản đơn tình cũng nhẹ
Hay đâu một phút hoá trăm năm,
“Thanh tân-lầm bụi tình đâu dễ”
Sám hối theo ta mấy vạn lần.
MƯA BÓNG MÂY
Mây sẫm màu, ngày đi vội, chiều non.
Mưa nặng hạt thêm chạnh lòng khách lữ,
Đã nhiều năm kiếp sông hồ viễn xứ,
Đời tha hương thèm lắm một phương về.
Ngọt ngào sao! Nồi canh mướp chân quê,
Khói rơm thơm quyện ấm tình thân thuộc,
Dưới mái hiên cơm rau vui sum họp,
Hơn bơ vơ cơm thịt chốn quê người.
Mưa tạnh rồi, ngày còn đó, chiều trôi
Lại tất bật với hành trình xuôi, ngược.
Nỗi hoài hương chỉ đôi lần bất chợt
Đến rồi đi, nào khác mưa bóng mây!
ĐỌC THƯ TÌNH CŨ
Thơ tỏ tình anh gởi cho em
Hơn bốn mươi năm, giờ đọc lại.
Cảm xúc xưa, một thời dấu ái
Nay vẫn niềm yêu ấy, vẹn nguyên.
Chỉ có điều ta trưởng thành hơn,
Thôi ngây thơ tưởng đời toàn đẹp,
Sau ngần ấy nổi trôi khúc chiết
Ta cùng nhau vượt mấy thác ghềnh.
Có điều này, nói chỉ riêng em:
Hãnh diện đi! Qua rồi khốn khó,
Nỗi hạnh phúc hay niềm đau khổ
Giản đơn thôi, chỉ ở nơi mình.
Em nhìn kìa hoa cỏ đẹp, xinh
Luôn cần mẫn dâng đời hương, sắc.
Phải chăng em, duyên ta bền chặt
Chỉ có từ son sắt, thuỷ chung?
Hãy nhìn người hết sức bao dung
Sống rộng lượng, như đời rộng lượng,
Tạ ơn trời cho ta được hưởng
Những ân cần từ anh, từ em.
Tạ ơn tình, những mấy mươi năm.
PHAN LẠC NHÂN
__________________
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét