Quê thằng Lời gần ranh giới Miên, có nghề trồng trầu từ lâu đời nay.
Nó nhớ hồi còn nhỏ thường thấy bạn hàng ở bên kia biên giới qua mua. Họ xếp
trầu vô những chiếc cần ché to tướng, chở bằng ghe lườn ngược sông Tiền lên tận
Hố Lương, Nam Vang… để bán.
Xóm
thằng Lời, đa số trồng trầu. Nhà nào có nhiều con trai thì ba bốn trăm nọc, còn
đơn chiếc chỉ trên dưới trăm nọc là vừa, chẳng dám trồng nhiều vì tưới không
xuể. Khi Lời mười lăm tuổi đã phát tướng rồi. Thân hình nó vạm vở hơn thằng
anh, nên gánh nước cũng giỏi hơn. Mỗi sáng phải tưới một trăm đôi nước, thì
thằng Lời xung phong sáu chục đôi, lại còn xong trước anh mình nữa! Lên mười
sáu nó càng trổ mã, đẹp trai nhứt làng, tánh tình lại mềm mỏng, nên có nhiều cô
liếc trộm ! Má nó lấy làm hãnh diện có được cậu con trai xứng đáng. Còn Ba thì
linh cảm họa nhiều hơn phúc!
Nhà con Mận chỉ có non trăm nọc trầu, bởi không có con trai, gánh nước
nhiều không nỗi. Tánh ông sáu ưa nhậu, hễ vô mâm thì tới say mèm không biết
đường về mới thôi. Báo hại đêm đó, sau một trận mưa lớn nước ngập tới ống
quyển! Bà sáu và con Mận vừa tát vừa kêu cứu hàng xóm. Lời giao lại đám trầu
nhà cho anh để chạy sang giúp, tát miết một hồi mới xong. Con Mận dòm cái lưng
ướt đẫm mồ hôi của nó thấy thương, đưa khăn lông biểu lau và kêu nán lại uống
ly trà gừng mới nấu cho khỏe. Dòm thấy bên nhà, đám trầu đã cạn nước nó yên tâm
làm hết ba ly đầy mới chịu về! Bà sáu nheo mắt dòm theo rồi liếc ngang con Mận,
trên môi thoáng mỉm cười.
Qua lại nhiều lần, tụi nó thương nhau. Người
lớn hai bên không cấm cản gì. Thỉnh thoảng có gánh hát về làng, hai đứa còn rủ
nhau đi coi, tan hát đường tối như mực, thằng Lời tay cầm bó nhang thay đuốc
đưa con Mận tới tận ngỏ. Chuyện hẹn hò của trai gái ở quê nó trong sáng lắm.
Năm khi mười họa mới có một "xì căng đan", mà chỉ xảy ra với dân từ
đâu tới, chớ người cố cựu ở cái làng này họ thật thà, làm gì có chuyện ăn cơm
trước kẻng? Vì thế ba má Mận rất an tâm, hơn nữa tánh tình thằng Lời họ đâu lạ
gì? Chỉ mong con mình lớn thêm vài tuổi để tính phứt cho rồi.
Ngày tháng qua đi, người già ăn trầu lần lượt
qui tiên, còn lại không mấy cụ, tốp mới theo tân chẳng ai thèm ăn, xứ Miên lộn
xộn bạn hàng không dám tới lui. Thế là nghề trồng trầu ở làng thằng Lời lụn
dần. Ai đất nhiều chuyển sang trồng dưa, trồng bí… Ai ít đất, gia cảnh đơn chiếc
thì rủ nhau ra Sài Gòn kiếm việc. Con trai làm phụ hồ, con gái vô may công
nghiệp… Thằng Lời đôi lúc cũng tính. Nhưng núm níu làng quê, không đành đi. Con
Mận càng rụt rè hơn, bởi gái mới lớn thường ngại nơi xa lạ. Mấy đứa bạn đi
trước, vô sở làm sống được về rủ, nó chỉ lắc đầu hẹn nay hẹn mai.
Thằng Lời xúi thì nó trả lời:
- Hồi nào tới giờ em đâu đi xa? Chốn thị thành
lại không quen. Ở đây lây lất cũng sống. Bộ tính đuổi em đi đặng dễ bề lạng
quạng hả?
Thằng Lời chỉ biết gãi đầu, nói sang chuyện
khác.
Cái khó ló cái khôn. Bà ngoại con Mận hồi còn
sống đổ bánh xèo khéo tay, ai ăn cũng khen ngon. Xung quanh có đám tiệc thường
tới nài nỉ bà sang giúp. Sau truyền nghề cho má con Mận. Mấy năm qua nghề trồng
trầu phát đạt, nên quên phứt cái nghề đổ bánh xèo. Bữa trước đi đám giỗ nhà xóm
trên, thấy người ta đổ bánh xèo không ngon, bà sáu nẩy ra ý định xuống chợ làng
dựng sạp bán bánh xèo. Trời thương nên đông khách, mẹ con lăng xăng không phút
nào rảnh. Những lúc hưởn đải thằng Lời thường qua nhà Mận xay bột tiếp ông sáu.
Nhờ siêng năng xốc vác nên mọi người đều thương.
Xung quanh họ nói đùa: “Ông Bà sáu có thằng rể xứng đáng quá!”. Khiến con Mận mắc cở đỏ mặt, quay đi
chỗ khác.
Bữa nọ đang vói tay hái bông điên điển, con Mân trợt chưn té xấp. Ban
đầu thấy nhẹ, ngờ đâu vài bữa sau bị giựt méo miệng, trí nhớ giảm hẵn, đến nỗi
thằng Lời mà nó còn khi nhớ khi quên! Nhà nghèo, chỉ hốt thuốc nam cầm chừng.
Bệnh tuy không nguy hiểm, nhưng Mận là gái nên cả nhà lo lắm. Thằng Lời thì
buồn xo. Tưởng đâu mọi chuyện êm xuôi ăn tết xong thì làm làm cưới. Xui xẻo quá
trời!
Bà Sáu an ủi:
- Đừng lo cháu à! Nay mai nó mạnh lại hè, bệnh
này nhiều người bị, chừng một năm thì dứt…
Tuy nói thế chớ bà cũng không an tâm chút nào.
Con Mận hiền hậu lại giỏi gian, lỡ bệnh nó không lui biết phải làm sao? Mấy ông
thầy thuốc nam cam đoan chỉ bị chứng phong hàn nhập lý, chờ trục được sẽ hết
ngay. Vậy mà đã hơn tháng rồi coi mòi chưa nhúc nhích. Ngược lại bệnh con Mận
vẫn tiếp tục tiến triển, lững đững lờ đờ, la cà đầu trên xóm dưới cả ngày lẫn
đêm, có khi tối mịt mới về. Thằng Lời vô cùng chán nản. Ông bà Sáu buồn bả, hết
thở vắn lại than dài. Bà chỉ mua bán cầm chừng, còn ông thì lẩn quẩn với đám
rẫy nhỏ của mình, lấy chuyện trồng cà, hái rau làm vui.
Tình cờ bà sáu phát hiện ra cái bụng con Mận
hơi no no. Linh tính của người đã từng mang nặng đẻ đau cho biết có gì không
ổn? Bà âm thầm quan sát, con mình thường biếng ăn, hay ụa mửa nữa! Thôi rồi,
mười phần hết chín nó bị bọn lưu manh hãm hại. Bà xây xẩm mặt mày, đứng không
muốn vững. Cố giữ bình tĩnh, ổng mà hay được sẽ nổi trận lôi đình, khó lường
trước được! Nghĩ vậy nên bà chờ vắng mặt ông mới dỗ ngọt con hỏi cho tỏ tường:
- Con nè… gần đây có bị ai ăn hiếp hông?
Nó đáp xẳng lè:
- Hông.
Bà ôn tồn:
- Nói đi. Ai ăn hiếp con, má binh.
Nó nghĩ ngợi rồi nói:
- Có thằng gạt con. Ép uống ly nước gì đó rồi
con ngủ luôn…
- ???
Bà Sáu đã hiểu. Lặng người nhìn con, lòng đau
như cắt. Cớ sự này biết phải tính sao? Rồi đây cái thai lớn dần, còn giấu được ai?
Dòng họ nội ngoại của Mận xưa nay chưa hề tai tiếng, bỗng dưng gánh lấy dèm pha
làm sao dám dòm chòm xóm?
Sau nhiều đêm thức trắng, bà Sáu quyết định
đem con ra Sài Gòn với lí do trị bệnh dở hơi cho nó. Kì thật là tới nhà đứa em,
xin thương cháu mà cho nương náo đợi ngày khai hoa nở nhụy, hòng tránh búa rìu
dư luận, sau đó tìm phương kế khác. Hai mẹ con âm thầm rời làng một buổi sáng
tinh mơ, khi còn chưa tỏ mặt người. Ông Sáu tưởng bà nói thiệt, nhắm mắt làm
ngơ, biết đâu phước chủ may thầy.
Vắng Mận thằng Lời buồn lắm. Cái tình của nó chơn chất, chẳng qua vì
nghịch cảnh mà phải đôi đường, chớ có giận hờn chi đâu, làm sao chẳng nhớ?
Lạ một điều, cái thai càng lớn thì căn bệnh
tâm lơ của con Mận lại giảm theo chiều ngược lại. Bà sáu rất ngạc nhiên, người
dì út cho ở nhờ cũng mừng ra mặt. Nói:
- Nếu nó thực sự hết bịnh, tui sẽ kiếm việc
trên này cho nó làm luôn, chị thấy sao?
Đang vui, bà Sáu đồng tình:
- Ừa dì tính sao cũng được. Coi bộ nó với dì
họp tuổi đa…Biết vậy tui đem lên sớm sớm hỏng chừng khỏi bị tụi côn đồ hãm hại.
Dì Út an ủi:
- Bỏ qua đi chị, chuyện xui xẻo ai biết trước
được.
Sau khi sanh, con Mận gần như tỉnh hẳn. Nó
thường nhắc thằng Lời làm bà Sáu bùi ngùi. Cớ sự này cho dù có thương nhau mấy
cũng khó nên duyên chồng vợ. Trừ phi cái lòng quảng đại của thằng Lời trở thành
thánh thiện.
Mùa Thu năm đó, sau ba năm kể từ khi con Mận
ra đi. Một phần vì buồn, một phần mùa màng thất bát, thằng Lời theo người quen
ra Sài Gòn làm phụ hồ, vừa để quên vừa muốn đổi đời. Tuy vất vả, nhưng nhờ
siêng năng nên ai cũng mến, lần hồi nó học được nghề hồ. Nhờ thế thu nhập có
khá hơn. Sẵn một số bạn rủ, ba bốn anh em tách ra làm riêng, thương nhau, ăn
đồng chia đủ chẳng mấy chốc khấm khá.
Bận đó mấy anh em lãnh xây một ngôi nhà nhỏ ở
ngoại ô, chủ không nuôi cơm, tới buổi phải thả bộ vài trăm thước mới có tiệm ăn
bình dân. Bà chủ tiệm vui tánh, thường kể chuyện này chuyện nọ để lấy lòng
khách.
Có lần bà hỏi:
- Trong mấy cậu, ai chưa vợ nè?
Một đứa chỉ thằng Lời:
- Còn nó thôi. Dì làm mai đi.
Bà cười khanh khách:
- Tui chấm cậu này lâu rồi. Thiệt là trúng ý…
Ai nấy cười ngất, còn thằng Lời mắc cở làm
thinh. Liền khi ấy một cô từ sau bếp đi ra hỏi bà:
- Có cần nấu liền nồi cơm cho buổi chiều không
dì út?
Thằng Lời giựt mình như đi sụp lổ, làm rớt
chén cơm. Cô nàng quay nhìn, mặt tái mét, tay chưn run như thằn lằn đứt đuôi.
Dì út lẫn đám thợ hồ kia chưng hửng trước thái độ kì hoặc của hai người.
Hơn hai phút sau mới nghe thằng Lời mở miệng
lí nhí, tựa hồ thần trí vừa qua cơn bấn loạn:
- Mận… Mận… đây sao?
Cô gái như chưa được hoàn hồn, thì thầm:
- Anh Lời… Lời đây mà…?
Chừng ấy thằng Lời mới lấy lại được bình tĩnh,
hỏi:
- Bấy lâu nay em ở đây? Dì chủ đây là gì của
em?
Mận cũng trấn an được đôi phần:
- Dì út của em…
Nãy giờ như người từ trên trời rơi xuống, dì
út chẳng hiểu ất giáp gì hết, nên hỏi Mận:
- Con quen người này?
Mận nói:
- Ảnh ở cùng xóm trên quê. Chuyện dài dòng, sẽ
kể dì nghe sau.
Đám bạn thợ hồ rút êm, còn lại ba người, Mận
thấy không cần thiết phải giấu giếm điều gì nên kể hết mọi chuyện. Song người
làm hại đời mình thì nó không nhớ. Dì út xót xa cho mối tình đầu gian truân của
cháu, chẳng biết phải góp ý ra sao, lẳng lặng bỏ ra sau bếp. Thằng Lời càng khó
xử. Nói gì đây? Một sự cố quá lớn mang lại bất hạnh cho Mận mà cũng liên quan
đến số phận của mình! Còn làm thinh tức là chấp nhứt, đồng nghĩa với phủ phàng,
sao nỡ?
Hồi lâu, nó nắm tay Mận cố giữ giọng ôn tồn,
nhìn sâu vô mắt người yêu nói:
- Quên đi em. Cái đáng quý trong cuộc sống là
khi ngã thì phải biết đứng lên.
Con Mận trố mắt dòm Lời. Lần đầu tiên nghe
người yêu thốt lên một câu rất đỗi văn chương! Tự dưng nó cảm thấy vui, mỉm
cười nhìn ra lộ, nói như để mình nghe:
- Anh… Giờ thì em vui rồi.
LONG KHÁNH
_________________
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét