Xin đặt mùa xuân vào trái tim côi
Niềm tha thiết yêu đời còn sót lại
Đôi mắt buồn rồi nên màu đời xám lại
Trong cô đơn có nỗi sợ chơi vơi.
Xin đặt mùa hạ vào trái tim người
Vì tuổi học trò ra đi không trở lại
Áo thôi trắng dù ta còn khờ dại
Tóc hoa niên mơ mộng tựa mây bay.
Xin đặt mùa thu vào trái tim gầy
Năm tháng trôi đi duy xế chiều ở lại
Như chiếc lá có màu vàng phai ấy
Rồi một ngày hóa đất dưới gốc cây.
Xin đặt mùa đông vào trái tim say
Cho lạnh lẽo phủ đầy linh hồn lạc
Tỉnh cơn mê là nỗi buồn man mác
Chẳng thể nào quay ngược được thời gian.
Xin đặt trái tim vào một chốn nồng nàn
Ở một khoảng không gian hoàn toàn khác
Không bị rêu phong
Không nhuốm màu vàng bạc
Để nghe nhịp đập tuần hoàn át tiếng thời gian.
Mùa qua
Lại một mùa xây mộng sắp sửa qua
Cành xanh biếc những chùm hoa rực lửa
Nắng chiếu xuống khung cửa tung niềm nhớ
Một mùi hương dịu mát thuở xa về
Lại một mùa của bao kẻ xa quê
Chiều dâng sóng tràn lên bờ sông lở
Nhánh mù u năm nao nay vẫn đó
Con đò xưa giờ chắc hóa cầu cao?
Lại một mùa đành hẹn lại mùa sau
Bởi hoa mộng ngọt ngào hòa cay đắng
Mây vẫn trôi đến chân trời xa thẳm
Chỉ có hồn về lại lúc nằm mơ
Lại một mùa của một mùa chờ
Bên bãi bồi có một vùng cỏ dại
Dấu chân người dẫm lên năm nao vậy
Mà cỏ xanh xanh mãi thuở nào xanh!
Bỗng
Những buổi học xưa không trở lại
Hồn ai kia đã hóa lá thu rồi
Bạn bè ơi cho tôi được gọi
Một lần thôi rồi từ tạ một đời
Những câu thơ đi lạc phía chân trời
Gọi ai đến nhặt một mùa hoa rụng
Như định mệnh của một thời sẽ đến
Nhặt được về ngày tháng dần quên
Đã mờ dần khuôn mặt từng quen
Đã phai dần cái tên từng gọi
Sao nhớ mãi một ngày không mong đợi
Cổng đóng rồi, bóng ngã về sau
Đường ngoài đó với bao ngã rẽ
Ai nhầm đường lê bước cô đơn
Ai thành công, ai phải chịu tủi hờn
Chiếc áo trắng mục dần trong tủ áo
Bỗng một ngày như giấc chiêm bao
Đôi mắt thấy thuở xa về gọi
Một tiếng vang lừng nghe ra tiếc nuối
Để bàng hoàng giấc mộng trôi xuôi.
NGUYỄN TRƯỜNG KHA
_______________________
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét