KHÉO VỖ
Tình
bằng … con mắt đăm đăm
âm
ba tiếng giả gạo rằm yếm bung
lênh
loang vũ khúc thu chùng
trăm
hoa vãn hội bước dùng dằng nhau
Sông
vàng khảm bóng trăng thâu
ngoéo
duyên gói nợ gởi câu ngọn nguồn
thương
nhau đuôi mắt dính bùn
cái
nhìn hăng hắc mà hun hút tình
Tình
bằng … ố mấy … nên xinh
khen
ai khéo vỗ nên hình dáng quê
lim
dim chẽ lúa tóc thề
nhớ
thương ai để lối về … bông … bông …
BIẾN TẤU
1
Vải
thưa phủ lấp bốn mùa
che
ngang mắt thánh cợt đùa thế nhân
quỹ
ma khoác cánh thiên thần
bụt
đi áo giấy xuống trần long đong
vuông
tròn đầy khuyết đục trong
một
mai chung cuộc rõ lòng vàng thau
2
Thừa
cơn nước đục thả câu
cỏ
hoang mọc dại ngay sau mưa rào
bù
nhìn gặp buổi nghêu ngao
một
đàn cò béo bay vào thiên di
mùa
giao cảm trách nhau chi
nắm
cơ bắt hội có gì là ghê
3
Xòe
bung một nụ u mê
lay
phay gió dại bốn bề vây quanh
trấu
tro đắp mặt hư danh
mọt
đùn giun ủi cũng thành vạn hoa
tiếc
cho tấm bọc lụa là
che
không kín chỗ người ta muốn nhìn
MÙA ĐÔNG Ở LẠI
Hớp
chén xanh giữ lại mùa
trầm
hương đóng lạnh chuông chùa giá băng
chẳng
thà sương mặn bủa giăng
còn
hơn mưa ngấm đường trăng trải màu
Môi
cau gầy rạc mắt trầu
bờ
mi phủ phất hồn nâu ướt mình
cánh
đồng con gái đương trinh
bỗng
co ro giữa gió tình căm căm
Gò
mây cánh lẻ xa xăm
lá
thuyền vút gió về thăm thẳm trời
mang
đi cái rét khàn hơi
đôi
tay móp méo xõa lời bão giông
Hồn
chìm cất dậy tiếng đông
dư
thanh lạnh lẽo ngấm lòng run run
câu
thơ không ngọn không nguồn
có
thành đóm lửa sưởi buồn cho ai?
NGUYỄN BÁ HÒA
__________________
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét