KHI TÌNH RƠI LỆ
Gió trở mùa thương mây tím ơi
Mưa vùi tan tác cánh hoa rơi
Đêm nay trăng nghẹn tình rơi lệ
Cũng đủ hồn ta điếng cả đời!
Thời gian còn lại bao nuối tiếc
Người mang thương nhớ đã đi xa
Người về ôm mãi mùa hẹn ước
Khi lá tình xanh cũng chợt già!
Ngàn ước mơ chìm trong mắt biếc
Nghe triền đau khổ dậy bên trong
Máu tim còn đỏ trang tình sử
Mà nỗi niềm riêng cứ ngập lòng!
Anh nhé, cho em lần tìm lại
Những gì âu yếm của ngày xưa
Đời em trót đã nhiều bất hạnh
Tình chửa chung đôi đã hững hờ!
Em cố quên anh và xua đuổi
Những vùng bóng tối phủ quanh em
Sợ quá đi anh giờ trăng rụng
Mai nắng tình lên phủ bậc thềm!
Thời gian đè nặng lên trí nhớ
Cái khoảng không gian kín vạn ngày
Tình trắng trong nhau mờ nhân ảnh
Kiếp nào, thương nhớ trả cho ai!
Nước mắt không nhòa hình bóng cũ
Khi tình chết đuối giữa đôi môi
Nếu biết xa nhau là ly biệt
Xin khóc giùm nhau một kiếp người!
DIÊN HỒNG, TỔ QUỐC TA ƠI
Anh đừng trách
Bởi tính tôi con người chân chất
Ăn thẳng nói ngay nên dễ mích lòng
Đất nước nghèo
Bởi có thù ngoài và luôn có giặc trong
Sao cứ chủ quan rồi lặng im phi lý
Chuyện chống ngoại xâm đến nay còn lý thú
Giờ nhìn mặt nhau và tự thấy thấm đòn.
Anh nghĩ gì
Khi dân mình vẫn áo rách, đói cơm
Đang kêu cứu từng giờ bên bờ vực thẳm
Lãng đãng quá mảng trời hy vọng
Họ được gì
Những tự do, hạnh phúc trong tay
Khổ kêu trời nhưng trời chẳng thấu tai
Sống tai ương sao lương tâm không cắn rức.
Anh có nghe
Lòng dân đang thổn thức
Vì quê hương luôn trăn trở, tự hào
Lao động nghèo, trí thức thật được bao nhiêu
Rốt cuộc họ bị bào mòn suy nghĩ
Xã hội ta, còn hoài vị kỷ
Chưa thoát ra những bảo thủ, giả vờ
Cây cuộc đời trong ruột bị héo khô
Những hoa trái cứ thờ ơ vay mượn.
Anh chắc hiểu
Thế nào lý tưởng
Cho muôn dân luôn kính trọng, mong chờ
Đừng nghĩ mình chiến thắng làm vua
Khi phật ý ra tay không thương tiếc
Người một nhà sao không nắm tay đoàn kết
Lại thản nhiên chia phe phía hô hào
Khi nhân quyền còn lắm lao đao
Công bằng ư, sao khắp nơi nhiễm độc.
Anh đã biết
"Muốn chiến thắng phải dùng bạo lực
Nhưng trị dân không thể thiếu lòng nhân"
Sai lầm đã qua, sự đổi mới rất cần
Nhưng phải biết trân trọng nguồn chất xám
Nhân tài thực tâm chớ không hề dán nhãn
Cùng hội cùng thuyền đưa đất nước đi lên
Diên Hồng ơi, hồn tổ quốc Rồng Tiên
Ta ngẩn mặt một Việt Nam ngạo nghễ!
THÁNG TƯ CÒN TRONG TIM
Người một lần họp mặt
Rồi nghìn trùng xa nhau
Mùa xuân vờ trôi mất
Trần gian đầy chiêm bao
Cầu tre qua xóm nhỏ
Hoàng hôn lạc nẻo tìm
Tháng tư người cất giữ
Nên tình còn trong tim
Như đời ta buổi sáng
Chờ mặt trời biển đông
Tình chưa phai màu nắng
Nên thích má em hồng
Áo bạc màu sương gió
Ta treo nỗi buồn cao
Thương miền trăng thơ ấu
Ru nhau buổi ban đầu
Chín dòng sông hò hẹn
Ta một đời bôn ba
Buộc hồn nhau sợi khói
Thơm ngát hương quê nhà
Bốn mươi năm tình lỡ
Nước xa nguồn ra khơi
Thời gian mờ nhân ảnh
Tìm nhau giữa cõi đời
Nửa đời ta lận đận
Nửa đời người hư hao
Cánh chim trời bay mỏi
Nên thèm về bên nhau.
TRÚC THANH TÂM
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét