Anh
Em nhìn Anh nói
Lặng lẽ nghe Anh độc thoại
Đây
không phải lần đầu
Dặn lòng không bối rối
Cớ sao
Như
mây lưng chừng đỉnh núi
Em bâng quơ tự hỏi
Nếu… như là… không nếu
Liệu lá có buồn khi nắng rưng rưng
Em
Anh nhìn Em lặng lẽ
Vốn như đời Em vẫn thế
Dòng sông mải miết
Chở nỗi buồn
hỏi
chuyện người dưng
Trả áo hoàng hoa
ngày
xưa ai lỗi hẹn
cho heo may về
quay quắt nhớ thu xa.
MỘT
GÓC TRỜI RIÊNG
Qua nói Qua qua mà Qua không tới
Nên con nước buồn lay lắt chao nghiêng
Bậu không muốn nhớ cũng thành nỗi nhớ
Trằn trọc ba mươi năm… một góc trời riêng
Bậu nói thương sao con sào kinh ngã bảy
Nước nông sâu nào ai biết bao giờ
Qua nhắn nhủ sao Bậu lo đến vậy
Thương đỏ lòng ai đâu lại làm ngơ!
Con Kinh Tẻ chẻ tình ta hai lối
Vàm Xáng Vịnh Tre buốt giá nhớ Vàm Nao
Chợ Mỹ Luông muỗng ly đâu có thiếu
Tách cà phê buồn thiếu muỗng dạ nao nao
Bao nhiêu năm bến bờ xa khuất ấy !
Có lần nào Qua nhớ miệt đồng bưng
Cỏ lác đăm chiêu ngóng anh cò trắng
Bậu chờ ai mà "thương vô cớ nhớ vô cùng"
NÀO PHẢI LỖI MÙA THU
Thu biết gì đâu !
Mà rải lá vàng thương nhớ
Cho heo may về hiu hắt những vần thơ
Thu biết gì đâu !
Mà nũng nịu giận hờn ai vô cớ
Cho một thời đắm đuối mộng và mơ
Thu biết gì đâu!
Mà bước chân ngại ngần len góc phố
Cho bóng đổ nghiêng chiều
Hoài vọng nhớ vu vơ
Thu biết gì đâu !
Mà nhặt nhạnh nỗi buồn đem giấu bớt
Sợ khói lam chiều đong đếm nỗi bơ vơ !
Thu biết gì đâu !
Mà con nắng
thèm nồng nàn thêm chút nữa!
ướp cho thơm hanh cho vàng lẫn trời đất và
hoa.
HOÀI HUYỀN THANH
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét