Anh đi về khi trăng đang gặm
cỏ
Trăng nhớ ai mà thơ thẩn bãi hoang
Em nhớ ai mà để ánh trăng vàng
Hôn lên má lên mắt môi em thế?
Đêm nín thở anh xâu từng
tiếng dế
Để nối dài cất tiếng gọi em thương
Ta gặp nhau ở ngã bốn con đường
Phía đối diện hai cột đèn vẫn đỏ.
Làm sao bước qua một vạch
rất nhỏ
Khi chú công an đã vẩy tay chào
Em kí vào rồi anh cũng kí vào
Hai đứa mình phạm cùng một lỗi.
NGƯỜI TRONG THƠ
chiều đi qua những bãi thơ
để lòng nghiêng mình tự hỏi
người trong thơ về đâu
giữa dòng đời trăm ngã?
người trong thơ có trong
danh bạ
nhưng không dám chạnh lòng
bởi nhỡ may quên rồi
lại hỏi: ai kia?
một ngày điện thoại đổ
chuông
số lạ...
không dám trả lời
bởi nhỡ may người trong thơ gọi
không biết trả lời sao.
một ngày không cầm lòng được
nữa
tìm trong danh bạ
bấm số...
tin nhắn gửi về
vui lòng nạp thêm tiền vào tài khoản.
MÙA GIÓ LOẠN
Quạnh quẽ trong đáy linh hồn
Tìm em nơi dòng máu nóng
Ngoảnh mặt ngày xưa vẫn đấy
Nhớ chi cánh phượng chẳng hồng.
Ta tìm ta giữa dòng sông
Đời như chiếc cầu nặng gánh
Chở bao mùa đông giá lạnh,
Từng đêm ngồi nếm da trời.
Ai đem nỗi nhớ ra phơi
Để ta say trong chếnh choáng
Dang tay níu mùa gió loạn
Quăng chài kéo cả dòng sông.
NGUYỄN VŨ TUẤN
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét