Anh biết lắm những ngày ta mới lớn,
Em như anh đều thấy chớm mộng mơ
Như mặt trời lên, như cơn gió sớm
Đời chợt vui bởi còn lắm hẹn hò.
Anh có thể, ngày xưa, là cánh bướm,
Bay nhởn nhơ trong vườn thuý, vườn thanh.
Như em ngày xưa, nhuỵ hoa còn thắm,
Vẩn vơ đợi chờ một cánh chim xanh.
Rồi có một ngày, bướm thôi bay lượn,
Khép đôi cánh mộng, quên mất vườn xưa.
Như anh bây giờ một đời chấp nhận,
Mắt thôi kiếm tìm, lòng không mong chờ.
Như anh bây giờ không còn thơ thẩn
Của thuở nào, tìm bóng mát yêu thương
Vì bóng em, trong đời anh, nhỏ nhắn
Cũng đủ cho ta tròn giấc mộng thường.
Xin em nhận anh là sân ga
cuối
Và tàu đời em đỗ bến bình yên,
Anh sợ lắm phút giây ta bối
rối
Cùng nhìn nhau, cùng thấy nỗi
muộn phiền !
Và anh sợ một ngày nào ta
nhận
Trong đời nhau tình thăm thẳm
mù xa,
Tim anh lạnh vì lòng đầy trắc
ẩn,
Mắt còn xanh mà mắt đã mù
loà.
MƯA SÁNG PHỐ CHÂU
Sáng nay mưa rớt
Phố vắng người đi
Lòng nghe bất chợt
Buồn như biệt ly.
Áo ta đã ướt
Mà trời còn mưa
Lòng nghe lạnh buốt
Nỗi đau chưa vừa.
Sáng mây xuống núi.
Ta đi lên trường.
Mây không bối rối
Sao ta ngập ngừng?
Mây không tiếc nuối
Hồn ta rưng rưng.
NẾU CHIỀU NAY
Nếu chiều nay em về mà không gặp
Anh rít từng hơi thuốc đỏ đợi mong,
Lệ hờn em có gầy sương trong mắt
Và ngoài kia trời như trở sang đông?
Nếu chiều nay em về và bắt gặp
Cánh thư dài thay tay vẫy tiễn đưa,
Em có nghe chia cách đã đến mùa
Đàn yêu xưa ngưng cung trầm ly biệt?
Nếu chiều nay em về mà không gặp
Mắt anh cười rực sáng cả hồn em,
Niềm tin xưa trong em có ngủ yên
Và từ tim ánh lửa hồng còn, mất?
Nếu chiều nay em về và bắt gặp
Anh ngựa hồng vừa khuất nẻo biên xa
Vẳng bên tai còn khúc trường chinh ca
Em có sống với nỗi lòng Tô Thị?
PHAN LẠC NHÂN
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét