Không còn nắng để ươm màu mắt
biếc
Không còn mây để vắt tiếng
sáo diều
Không còn gió để xao ngày
rong ruổi
Không còn chiều nghiêng tiếng
võng chênh vênh
Con đường cũ sương mờ trên
thảm lá
Gốc bằng lăng còn dấu khắc
thanh tân
Quấn bên đường còn vọng khúc
vang ngân
Mùi hoa lý vẫn tần ngần đâu
đó
Thế rồi hết không một lời từ
tạ
Thế rồi xa không một tiếng
phân ly
Thế rồi đời thôi đã hóa vô vi
Chỉ còn chút hương tàn sau
dốc núi
Kìa ngọn khói tan dần theo
sương trắng
Kìa cụm mây bạt theo gió cuối
trời
Kìa vành khăn xao xác mắt một
người
Không còn tiếng để cười hay
để khóc
NHẸ NHÀNG VÀ…
Nhẹ nhàng và trượt đi những
sụi sần gai góc
Ta nâng trên tay mình hạt
sương lóng lánh ánh ban mai
Những tia nắng mặt trời đang
tóe ra nhiều phía
Và tiếng chuông lòng đâu đó
nhè nhẹ ngân lên
Nhẹ nhàng và lướt qua những
quãng đường gập ghềnh khúc khuỷu
Ta đỡ trên tay mình đóa hồng
he hé búp thanh tân
Làn hương dịu tỏa lan trong
hân hoan lòng gió
Và nốt nhạc an hòa mênh mang
giãi khắp bình nguyên
Nhẹ nhàng và lánh xa những
gương mặt đỏ mắt vằn
Ta chạm vào phiến là xanh non
mướt lông măng vừa chớm
Khoảnh khắc nâng cao của một
đôi cánh diệu kỳ
Nghe như có tiếng suối reo
trong một nguồn mạch mới
Nhẹ nhàng và bay cao theo
tiếng hát huyền vi vô lượng
Ta gửi lại chút mình giữa
mảnh đồi cây cối xanh tươi
Miền hư ảnh dạo chơi ta dọn
chân sang bờ bến khác
Và đôi môi thoảng nhẹ một nét
cười… trùng khơi
TÌM VỀ
Chọn một ngày cuối năm
Ta tìm về chốn cũ
Bậc đá dày rêu phủ
Bóng xưa giờ phương nao ?
Ngày đi ngày như gió
Bụi xưa có tìm về
Làm hoen đôi mắt đỏ
Thoáng sương mờ trên mi
Lại một ngày cuối năm
Ta tìm về gác nhỏ
Dấu giày xưa còn đó
Cung đàn chùng tơ buông
Người đi người đi mãi
Đầu sông đến lạch nguồn
Dòng thơ còn dang dở
Gót phiêu hồ tha phương
Trăng đã tà bên lối
Màn xanh hé chân trời
Ta cất đầu đứng dậy
Bước sang ngày đi thôi
ĐÀM LAN
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét