NỖI BUỒN TRUNG DU
giọt nước mắt rớt xuống cánh đồng
một đời cha còng lưng đất mặn
hạt gạo trắng như tóc bà
tuổi thơ tôi về đâu
hỡi cánh sẻ nâu của tôi ơi
bầu trời cao xanh và rộng thế
mà sao trái tim người dâu bể
tháng năm khô cạn linh hồn
bàn tay chị còn vá víu nỗi buồn
thương tuổi mình hoa gạo
tôi ngược triền gió lộng
thả mơ ước cho trời
cả cuộc đời mắt mẹ mù khơi
ngóng gì bên kia núi
những loài hoa nở vội
chết một chiều tôi đứng khóc trung du
tuổi của mây trời bà lại hát ru
chong đèn ngày mưa gió
đàn cò không về trên cánh đồng ngày xưa nữa
chỉ có đất bùn trũng một bàn chân
TỰ DƯNG
Tự dưng thấy
đời như là tia chớp
chói sáng lên giữa một vũng buồn buồn
Tự dưng nhớ
người chưa từng quen biết
chỉ nửa chừng như đáy nước trăng soi
Tự dưng hỏi
mình có còn như trước
nửa thương yêu lãng đãng khói mây trời
Tự dưng khóc
giữa một vùng u tối
khuôn mặt mình bỗng chốc hóa rong rêu
Tự dưng đời
là những đêm quán trọ
khách qua đường trú lại một đêm sương.
TRĂM NĂM TÔI VẪN LÀ TÔI DẠI KHỜ
Trăm năm vẫn thấy mình thừa
Nỗi buồn co lại
cũng vừa trăm năm
Con sâu chết dưới giàn bầu
Ai nằm dưới mộ
nghe đau lũy thừa
Trăm năm người có về chưa
Hay trăm năm nữa dạ thưa tạ từ
Con nhện sầu mối riêng tư
Giăng tơ ngang dọc
trả thù đời nhau
Trăm năm tới bến bạc đầu
Đợi trăm năm nữa phai màu thời gian
Đợi tên tôi xóa trăng ngàn
Nửa đời hư ảo
Tình tang
Tôi về...
TRƯƠNG CÔNG TƯỞNG
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét