ĐOẢN KHÚC CHO NGÀY
Anh đeo lên mùa Xuân tấm mặt nạ màu hổ phách
những cơn mơ lũ lượt về đậu trên bức tường
người đi tìm dấu tích của khu vườn
nằm ngủ quên dưới hơi thở của một vòm cây khô
Pho sách cũ nồng nặc mùi chuyện cổ
tiếng gió hú đánh lạc hướng của mùa đập cánh
bầy chim sẻ rơi vào vùng thinh lặng
phía ô cửa một tấm rèm phát sáng
Em đã ở đâu giữa hoang đường của thời gian
những đám mây khua động với khuôn mặt tội nghiệp
anh loay hoay bước ra ngoài vết chân
mưa chảy xuống thân xác của một người mất giọng nói
Trong giấc ngủ dài của một đường chân trời
những ngôi nhà bị đánh thức trở nên bơ phờ
con mèo đen di trú vào đốm nắng mộng mị
một khoảng sân vắng thâm u dĩ vãng
Tháng Giêng buồn như một vết thương nằm chỉnh tề
muốn gọi em về nhưng sương mù đã tung hoành bốn phía
những quả mận thoi thóp trên mặt đất
dự cảm về sự lãng quên bành trướng
Đám đông tụ tập ở góc phòng này
những cái bóng thì thầm lẩn khuất
từ ngón tay từng đoạn ngày mơ hồ trôi dạt
khi chúng ta chậm rãi nhắm mắt.
XANH XƯA THÁNG GIÊNG
Em ngồi man dại phía rạng đông bị mưu sát
tóc xõa kín con đường u uất
chiếc bình gốm trôi đi chậm chạp trong giấc mơ
một đóa sen nở ra như máu
Không cứu chuộc được bầu trời ẩm thấp
cơn mưa khô nứt trên ngón tay anh
những khu vườn có khuôn mặt phiền muộn
nhìn chúng ta không dám nói năng gì
Một lễ cưới ồn ào tiếng sóng vỗ
đám người lạ bơi ngổn ngang qua bàn tiệc
những tấm hình nở nụ cười điêu trá
bầy cá vàng đọng bóng lại trong gương
Câu thơ buồn dang dở bị cáo buộc
chữ tràn ra trên mặt giấy rung rinh
con mèo hoang xuất hiện cùng bóng tối
cất tiếng kêu khàn đục tội nghiệp
Tháng Giêng về thăm thẳm ô cửa xanh xưa
chúng ta khóc tàn tạ cả nỗi nhớ
cái bóng ngày cũ lan tỏa trên mặt hồ
làm mùa xuân bàng hoàng thức dậy.
THÁNG BẨY CỔ ĐIỂN
Những ngôi nhà đi lặng lẽ vào cơn mưa
trên bàn tay em, những vết sẹo của bóng đêm rực sáng
chúng ta trôi trên khuôn mặt của loài cây mê dại
phía con đường nhàn nhạt bụi, những kẻ đi mai táng ký ức
tà áo xám vằn vện họa tiết kỷ hà
Đó là mùa Hạ trở về trong tiếng gọi buồn rầu
con quạ khoang nằm ủ rũ trên nóc giáo đường
những đập cánh đã rữa tàn trong thất thường thời tiết
em hát cho anh nghe bài niệm khúc đau khổ
ngọn hương của gió rì rầm mọc lên từ lần cầu nguyện
Những đường diềm bí ẩn bao quanh bầu trời
từng đốm mây không di chuyển uể oải lông vũ
những tiếng khóc bị hụt hơi, và nước mắt đầm đìa từ pho sách
đám hình nhân bất động trước cánh cửa chảy máu
những con mắt lành lạnh mọc đầy trên ổ khóa
Lời thở than của mặt đất nâu, và côn trùng nhễ nhại mồ hôi
em mở ra vùng yên tĩnh được cất giấu từ thời gian chết
nơi chúng ta ngồi an ủi vết thương sâu của lời hứa
những cái bóng tái xanh da thịt
khi anh tước trên môi từng sợi khói mơ hồ
Đó là tháng Bẩy bệnh tật của không khí
sư hủy hoại lan tỏa rực rỡ như hào quang pha loãng
cơn ho của em, làm chúng ta thức dậy bàng hoàng
những tấm màn nhung đen từ bầu trời xõa xuống
trong ngôi nhà đã bị lãng quên, đồ vật bơ vơ ẩm thấp
Anh đã thấy họ lắc rắc trở về lúc tạnh mưa
những kẻ đi ngang phố trống rỗng nội tạng
chỉ những tà áo phất phơ ảo ảnh
em nằm đó, hồi tưởng về những họa tiết đang nảy nở
những hình hoa đan bện của dĩ vãng u huyền.
NGUYỄN NHỰT HÙNG
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét