Nhớ Chợ Lầu
Một chút vô tình, ta lạc mất nhau
Chợ Lầu nhỏ bé, sao mà rộng thế
Dẫu đã biết, những điều không có thể
Bao đắng cay, đọng một chút ngọt ngào
Nỗi nhớ quê xưa, khắc khoải dịu nồng
Mấy độ xa quê, bon chen kiếm sống
Thương bánh tráng, ngày mưa dầm dài rộng
Bếp lữa hồng, phơi sấy cháy mùa đông
Nhớ con sông dịu ngọt chảy qua cầu
Nét tươi trẻ hồn nhiên soi bóng nước
Mái tóc thề, tung gió trời suôn mượt
Trong vắt tiếng cười xưa cũ còn đâu?
Giếng Xuân Hoa, nà nuột sắc ổi tàu
Bến Thương Thủy còn đắn đo dãi lụa
Cánh đồng mới vẫn hồn nhiên sắc lúa
Nà Khánh Tài, ngọt lịm mía Mưn, lau
Xóm Xoài nghiêng, lau lách trắng đôi bờ
Lò Ngói cứ âm thầm trôi bến lỡ
Thương Sông Lũy chậm nguồn, gờn gợn lợ
Bắp Hà Thanh, heo hóp đứng trổ cờ
Khói lò hầm xóm Gọ, vẫn nồng cay
Người năm cũ, đâu còn đi gánh nước
Bên giếng cát bãi sông làng Đa Phước
Nắng đổ chao nghiêng, chầm chậm bóng ngày
Bến Thanh Tu, sương khói phủ vai gầy
Qua Gò Đạo, hắt hiu chiều thổ mộ
Mảnh trăng khuyết, treo ngang đồi Xích Thổ
Cốc rượu ân tình xưa cũ mềm say
Chợ đã tan rồi, quang gánh cầm tay
Thương dáng nhỏ liêu xiêu trong chiều vắng
Quá khứ vội vàng, oằn vai trĩu nặng
Lễ tan chiều Xóm Đạo, tiếng chuông đầy...
Lãng đãng sương trôi trong những hàng cây
Bên xóm Ngọc Sơn, như ngày thơ dại
Chợ Lầu ơi! Khúc hát rong vọng mãi
Ngồi nhậu nơi này, mà nhớ ở đây!
Thu, một đoạn đời
Em chợt đến và đi, không từ giã
Như thu vàng trên mắt lá xanh xao
Không lời hẹn mà dòng trôi vội vã
Buột hồn ta trong tiếng gió thì thào
Lời của nắng hay là lời của gió?
Cho lá vàng rơi kín chổ ai nằm
Của mùa thu cũ ngày xưa còn đó
Cuốn quýt reo trên dấu tình xa xăm...
Em đã bỏ quên gì trên gối mộng ?
Mà cứ đắn đo, lưỡng lự về tìm
Bổng quay quắt thả vào trong gió lộng
Một thu vàng trĩu lặng cả con tim
Em đã đi, đi thật rồi - ừ nhỉ !
Không một lời từ giã - đếm vòng quay
Thời gian nào, đọng điều gì ủy mị
Một chút tình suông, choáng ngợp, vơi đầy...
Đâu đây thời con gái
Em gái K’ho, đêm qua bắt chồng rồi
Không còn tung tăng đồi nương với bạn
Những lối mòn xưa, chìm vào quên lãng
Đi rẫy, đi rừng giờ phải có đôi ...
Nắng mưa gì, đều là những mùa vui
Ngày tháng trôi đi bao điều rấm rứt
Con tim yêu đương, bừng lên hừng hực
Rạn vỡ chiều tan, dốc nắng ngậm ngùi
Đâu “Cửa hai lớp tôi che bằng tre” (1)
Và “Cửa ba lớp tôi khép bằng củi” (2)
Tiếng ai hát bay qua ba ngọn núi
Tơn kỡn gơ boh (3) này, ai đã từng
nghe?
“Thân con
gái như chuối chín trên cây"...
"Thân con gái như cây rau rịa
Tay con gái như măng mới mọc”... (4)
Ơ một tuổi nào, đọng
lại đâu đây
Chiều mờ nghiêng, bóng nắng nhảy theo chân
Đôi vợ chồng son, dung dăng xuống núi
“Ơ... mi đừng
khóc...
cơm trắng đầy tô,
cườm quý trong túi” (5)
... Tiếng mẹ ru con, quấn quýt bên sân
Má ửng hồng, lên khúc Pơn yơng kon
(6)
Em vấp chân, chao mình bên ngạch
cửa
Áo váy lệch xô, chiếc gùi sấp ngữa
Đổ ra hiên nhà, cả một mùa xuân...
________
(1), (2), (3), (4) Hát giao duyên (Tơn kỡn gơ boh)
(5), (6) Hát ru con
(Pơn yơng kon)
Lê Thanh Hùng
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét