ngày em lên mười
sáu
đời như đóa hồng
tươi
xuân đi hay đông
lại
vẫn thắm nét môi
cười
ngày em lên mười
bảy
tuổi bẻ gãy sừng
trâu
hết ăn rồi lại
ngủ
chẳng một chút lo
âu
ngày em lên mười
tám
môi mắt bỗng đổi
màu
nhìn sân vườn
bướm lượn
lòng em thấy nao
nao
ngày mười chín,
hai mươi
em có mối tình
đầu
quen nhau không
tìm hiểu
mà cũng chẳng đợi
lâu
rồi vu quy lại
đến
rồi pháo nổ em đi
về nhà chồng em ở
bán đi tuổi xuân
thì
bao nhiêu năm
dằng dặc
cõng hạt gạo trên
lưng
thấp cao từng
bước nặng
mưu sinh chẳng
đặng đừng
bây giờ là tháng Mười
em đang khóc hay
cười
mấy ai mà biết
được
vô thường hóa vô
lương ?
rõ ra em mới hiểu
cuộc đời chẳng
giản đơn
nông sâu nào hay
trước
có chồng như đơn
thân (*)
mạnh anh, anh cờ
bạc
mạnh em, em gánh
gồng
ôi, cuộc tình
huyễn hóa
thế nào là trăm
năm ?
không có gì lý
tưởng
giữa ô trọc cuộc
đời
có không rồi
không có
ngay cả trái tim
người
Chén rượu vu quy
Ngày em khoác áo
vu quy
Tay
nâng chén rượu xuân thì nhắp môi
Lòng vui mở hội
rạng ngời
Vân vê tà áo trao
lời trăm năm
Hồn lên cung bậc
thanh xuân
Gót hài rơi nhẹ
nhịp tình ca dao
Em đi nắng gọi
hoa chào
Bàn chân nghe
chạm lối vào Thiên Thai
Dè đâu nắng sớm
mưa trưa
Hồng nhan bạc
phận chẳng chừa một ai
Xót đau thay tấm
hình hài
Oằn vai em gánh
dặm dài áo cơm
Buồn nào chẳng
thể buồn hơn
Trăng khuya nửa
giấc cứ vờn chiêm bao
Ngoài hiên lá
rụng lao xao
Lòng em thấm đẫm
lệ trào ướt mi
Đường trần lầm
lũi em đi
Bên bờ định mệnh
chờ khi rũ tàn
Óc tim nghe đã
rỗng rang
Hồn em đi giữa
hai hàng nến giăng
Vô minh
Hình như ai khóc
bên trời
Bỗng dưng em thấy
giọt rơi mắt buồn
Lòng em nặng hạt
mưa tuôn
Hồn nghe tê dại
thấm luồng thịt da
Đời em nửa mảnh
trăng tà
Bão giông che
khuất ánh ngà tuổi mơ
Em cầm nửa mảnh
hồn thơ
Gọi tên ai? Và… em
chờ đợi ai ?
Em giờ gánh năng
hai vai
Mớ duyên phận bạc
dặm dài hắt hiu
Hôn nhân rệu rã
bến chiều
Trăm năm còn lại
vạn điều xót xa
Co ro nửa mảnh
trăng tà
Lẩn trong sương
khói mây là đà trôi
Ngậm ngùi một mảnh
hồn côi
Bước chân đã lệch
hướng đời còn đâu
Em về đứng giữa non cao
Hóa thân tượng đá để rao bán tình
Bỗng chìm tận đáy vô minh
Chẳng hay chẳng biết là mình ở đâu !
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét