TRẢ EM RỪNG NÚI TA VỀ Một mảnh trăng non treo lơ lửng Rừng núi quanh ta bỗng chợt già Thoang thoảng hương đưa từ góc khuất Ta ngồi đếm lại chặng đường xa Rượu cạn bầu, bạn ta say ngủ Sống, chết treo hờ phía vực sâu Bể dâu dời đổi như thay áo Đừng nói yêu nhau đến bạc đầu Cây muốn yên gió chưa ngừng thổi Mọi thứ trên đời dễ bán mua Chuyện xưa mưa nắng mà không cũ Nghĩ chuyện nay còn lắm trò đùa Mai kia mốt nọ quên tiếng suối Quên một người ánh mắt trông theo Ta về quê cũ chiều mưa đổ Nhớ bước chân ai vội xuống đèo Thôi cứ xem như chưa gặp gỡ Và, một hôm trúng gió nỗi buồn Giữ mãi màu lan trong mắt ướt Xa rồi còn đọng chút mưa thơm! SƠN NỮ Đêm vui kéo ngọn rượu cần Không gian khép nép một vầng trăng non Núi rừng bàng bạc trong sương Tiếng chim gọi bạn kéo hồn thời gian Suối mơ róc rách nhịp đàn Hoa cười trong nắng bản làng hồi sinh Cồng chiêng mây gió ru tình Nhà rông đâu đó còn hình bóng xưa Đời còn bao cuộc nắng mưa Tình nhau dỗ ngọt mấy mùa nhớ nhung Nụ cười sơn nữ bao dung Nên ta từ đó nợ nần cùng em! CÁM ƠN NGƯỜI ĐÃ YÊU TÔI Còn đây chút ít nắng vàng Sao tôi nghe ngập cả hoàng hôn sâu Chắc gì vá được biển dâu Xa người buổi đó như dao cứa lòng
Quay về lỗi hẹn bến sông Nhìn yêu dấu cũ chợt lòng đổ mưa Nằm đêm nghe tiếng gió khua Nhớ trăng hiu quạnh giữa mùa thanh xuân
Lá nào rụng xuống trăm năm Đời còn sót lại những lầm lỗi thôi Cám ơn người đã yêu tôi Và tôi cũng đã vì người mà đau!
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét