Ngoài kia trăm hoa đang đua nở khoe sắc màu tực rỡ ở khắp nơi. Cái lạnh
dư âm ngày đông đã vơi dần. Thay vào đó là chút nắng ấm nhẹ của buổi sớm mai,
những cánh én tung bay trên bầu trời đang báo hiệu một mùa xuân nữa lại đến. “Xuân lại đến rồi à!” Tôi hay ngỡ ngàng
như vậy, vì thời gian trong mắt tôi đang trôi qua quá nhanh. Tôi thấy mình chưa
kịp làm được gì so với vòng quay bánh xe của nó. Lúc còn nhỏ, cứ mỗi dịp Tết
đến xuân về thì tôi rất háo hức bởi nhiều thứ hấp dẫn thu hút tôi. Nào là bánh
trái, nào là tiền lì xì, hoặc những chuyến đi chơi cùng gia đình… Nhưng niềm
vui lớn nhất của tôi là được cùng nội nấu bánh tét trong đêm giao thừa.
Thời khắc của những ngày cuối cùng của năm
luôn rộn vui, nhộn nhịp với những việc mua sắm, đi chơi, tán gẫu cùng bạn bè… Dù
làm gì đi nữa! Nhưng khi nội đã chuẩn bị những vật dụng, những nguyên liệu cần
thiết để làm bánh tét thì tôi luôn có mặt ở đó…
Kỷ niệm về nội với nồi bánh tét là những kỷ niệm khó quên nhất trong
cuộc đời của tôi. Tôi nhớ những ngày còn bé, cứ mỗi lần nội chuẩn bị đồ gói
bánh tét thì thứ tôi để ý duy nhất đó chính là nồi nhưn bánh. Tôi hay thừa lúc
nội không chú ý, tôi lén bốc nhưn ăn vụng. Sau đó bị nội phát hiện. Ban đầu nội
chị nhắc nhở là: “Nhưn để làm bánh nấu
cúng ông, bà, tổ tiên rồi mới được ăn”. Nhưng tôi đâu có để tâm tới lời nói của nội.
Mùi hương thơm ngon, béo ngậy của nồi nhưn không làm tôi cưỡng lại được cơn
thèm. Tay tôi cứ bốc nhưn, và rồi bị nội phát
hiện lần nữa, thế là bị nội cho ăn mấy roi. Mặt mày méo xệch tôi chạy về nói
với mẹ và khóc hu hu…Nhưng tính trẻ con giận đó, khóc đó rồi lại làm lành đó.
Sau rồi cũng mon men đến để xem nội chất củi nấu bánh. Nội hỏi tôi: “Con còn đau không?”. Tôi trả lời tỉnh
bơ: “Dạ, con hết đau rồi nội”. Nội
cười : “Lần sau đừng có làm vậy nữa
nghe. Nội nói là phải biết nghe lời nghe chưa?”. Nội loay hoay một lúc thì
lửa đã cháy lên, chẳng mấy chốc nồi bánh đã sôi sùng sục. Nội quay về phía tôi
nói: “Con có thích ăn bánh tét không?”.
Tôi vui vẻ: “Dạ, có ạ!”. Nội vỗ vỗ
lưng tôi: “Vậy thì phải chăm chỉ nấu
bánh với nội nhé!”.
Cái
cảm giác se se lạnh của những ngày cuối năm được ngồi bên bếp lửa nấu bánh tét
cùng với nội và đợi những chiếc bánh chín, vớt ra cúng ông, bà tổ tiên rồi
thưởng thức đón giao thừa thì quả là một điều thú vị. Nhưng tôi chưa bao giờ
thức trọn đêm với nồi bánh tét. Khi đêm dần về khuya, những giọt sương đậu trên
vai áo, vài tiếng kêu lách tách của những hòn than vang ra từ bếp lửa thật vui
tai. Làn khói bếp bay ra cay xè mắt, làm tôi phải dụi mãi. Hai mi mắt tôi dần
nặng trĩu xuống. Mặc dù tôi rất gắng gượng nhưng vô tác dụng. Và rồi giấc ngủ
đến bên tôi lúc nào tôi cũng chẳng hay biết. May là có nội ngồi bên cạnh nên có
ngủ gật thì có nội đở chứ không là lăn quay ra nền đất hoặc là đun vào bếp
lửa...
Sáng hôm sau, ngày đầu tiên của năm mới,
ba mẹ tôi và nội đều hỏi: “Con đã ăn bánh
tét chưa?”. Tôi hồn nhiên: “Dạ
chưa!”. Nội mỉm cười: “Vậy mà nội cứ
tưởng con ăn trong mơ rồi chứ!”. Cả nhà cười to lên, còn tôi thì mắc cỡ vô
cùng rồi chạy chuôi vào lòng mẹ giấu mặt đi.
Chuyện là thế, đúng là tuổi thơ
đi qua và không trở lại bao giờ. Kỷ niệm vẫn còn đó, nhưng thời gian thì cứ
trôi qua. Nội bây giờ cũng đã ngoài 80 tuổi, sức khỏe của nội cũng giảm đi nhiều.
Nhưng tính cách và hành động của nội vẫn như ngày nào, vẫn cẩn thận và chỉnh
chu trong mọi công việc. Còn ngót vài ngày nữa là bước sang năm mới. Tôi mong
ước sao nội sống thật lâu để tôi còn được trông thấy những chiếc bánh tét của
nội, để cùng nội nấu bánh trong đêm giao thừa. Và hơn nữa để được nghe thấy
tiếng cười của nội, lời nói ấm áp của nội với con cháu trong những ngày đầu năm
mới.
NHỮNG NGÀY GIÁP TẾT
Những bản nhạc xuân được mở lên từ các ngôi nhà
trong xóm cứ xôn xao, làm tôi cũng nôn nao về một cái Tết đang đến gần. Mỗi người
sẽ có một niềm vui, niềm yêu thích riêng khi Tết đến. Với tôi, tôi thích nhất
là những ngày giáp Tết. Vì cái không khí ấy nó cứ rộn ràng làm cho lòng người
cũng hân hoan phấn khởi vô cùng.
Những
ngày giáp Tết bao giờ cũng rộn rã. Phiên chợ quê trở nên đông đúc hơn người mua
kẻ bán. Các mặt hàng thì vô cùng phong phú đa dạng. Mấy đứa em thơ lẽo đẽo theo
mẹ đi chợ để được mẹ mua cho một bộ đồ mới mặc đi chơi Tết, nên đứa nào cũng
vui cười hí hửng. Chợ quê bao giờ cũng đầm ấm tình cảm. Thực phẩm được bày bán
luôn tươi sạch và được trồng bởi chính tay của người dân quê. Do đó, hương vị của
nó thơm ngon, đậm đà như con người của họ vậy. Chợ quê không giống như chợ phố
là mỗi người trong mỗi ki-ốt tách biệt, mà chợ quê có thể là những ngôi chợ tự
phát bán ở dọc đường những thực phẩm, hàng hóa sẵn có. Đó là bó rau muống, rau
lang, trầu, cau, mướp, bí, khổ qua… của các bà, các cô… mới hái lúc sáng sớm. Họ
chào hỏi nhau niềm nở. Nhìn những khuôn mặt hiền dịu của họ ẩn dưới chiếc nón
cũ mềm vì mưa nắng bao giờ cũng để lại trong mắt tôi một chút gì đó xốn xang. Tết
đến những hình ảnh đó ta không khó bắt gặp khi đi trên những con đường quê. Nó
giống như một gia vị của mùa xuân, là một hương hoa điểm vào ngày tết. Sẽ rất
nhớ nếu một mai ta lỡ đón tết ở một nơi xa xứ…
Tết
đến những người làm ăn, buôn bán ở phương xa trở về quê, lòng vui sướng vì sắp
được gặp lại những người thân yêu. Những lời nói, tiếng cười giòn giã của họ rộn
ràng khắp xóm làm cho cái bức tranh Tết ở làng quê thêm vui tươi và ấm áp.
Mỗi
độ giáp Tết, ba tôi hay sửa soạn lại nhà cửa, vườn tược. Tường vôi cũ kỷ, ủ rũ
sau những ngày đông mưa giá rét thì giờ đã được phủ vào một lớp áo mới thật lộng
lẫy. Căn nhà trông khang trang hẳn ra dưới cái nắng mới tinh khôi của mùa xuân.
Hàng rào trước ngõ được vun vén cẩn thận. Những chiếc lá non khẽ rung rinh trước
những cơn gió nhẹ của mùa xuân làm cho tôi cũng đê mê trong những cảm xúc kỳ diệu.
Luống rau mẹ mới gieo hạt hôm nào giờ đã xanh mơn mỡn như những “đọt xuân” vừa
hé sáng nay. Tôi thích làm sao cái cảm giác được cùng cả nhà ngồi quây quần sưởi
ấm bên bếp lửa nồi bánh tét trong đêm giao thừa. Vui lắm! Hạnh phúc lắm! Dẫu
mai này có ở phương trời nào đi nữa thì những ký ức đó có lẽ sẽ chẳng bao giờ
phai nhạt trong tâm trí của tôi.
Tết
cũng là dịp để các loài hoa tự trang điểm cho mình những sắc màu đẹp nhất. Tôi
thích cái đỏng đảnh của hoa ly, quyến rũ nồng nàn của hoa hồng, thanh tao, tinh
khiết của hoa cúc, mai, đào… Mỗi khi Tết
đến, ba tôi thường mua vài chậu hoa để trước nhà cho có không khí của mùa xuân.
Dù giàu hay nghèo nhưng thiếu một chậu hoa trong ngày Tết thì dường như cái Tết
đó không được trọn vẹn. Ba hay nói với tôi rằng: “Tết thì phải có hoa. Bởi vì
nó không chỉ tô điểm cho mùa xuân mà nó còn làm cho chúng ta thêm yêu đời hơn
và đem lại sự may mắn trong năm…”. Những lúc đó, tôi thấy ba tôi nở một nụ cười
thật tươi và ấm áp như ánh nắng của mùa xuân vậy.
Những
ngày giáp Tết bao giờ cũng thế, bên cạnh những âm thanh tưng bừng rộn rã thì ta
cũng thấy được cái dịu dàng e ấp của nàng xuân. Xuân đến rồi xuân đi chóng vánh
để cho người ta mãi hoài nuối tiếc. Giá như cuộc sống mỗi ngày đều là mùa xuân
thì niễm vui sẽ được viên mãn hơn.
Một
cái Tết nữa lại về. Ta chia tay với những bề bộn, nỗi buồn của năm qua và đón
nhận những điều may mắn hơn trong năm mới. Dường như tôi thấy đâu đó trong tim
tôi một mầm xanh đang trỗi dậy trước thềm mùa xuân.
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét