Hà Nội, đất văn vật ngàn năm, có nhiều bài
hát rất hay viết về thủ đô mến yêu ấy; các thi sĩ, nhạc sĩ đã viết bằng cả tấm
lòng, bằng cả trái tim… với rất nhiều thổn thức khi phải đi xa hay lúc nhớ về
Hà Nội. Các bài hát nổi tiếng: “Hướng về Hà Nội”, “Nhớ về Hà Nội”, “Hà Nội và
tôi”, “Em ơi Hà Nội phố”, “Im lặng đêm Hà Nội”, “Hà Nội ngày trở về”... đọng
lại nhiều cảm xúc trong tim người cảm nhận.
Sài
Gòn thì sao? Thành phố trẻ, trên dưới ba trăm năm, một thành phố năng động,
sáng tạo, dạt dào sức sống… Âm nhạc cũng phong phú, sinh động với nhiều dòng
nhạc trẻ, tiếp cận nhanh với các trào lưu âm nhạc bốn phương. Song có rất ít
bài hát hay viết về Sài Gòn, có thể do chưa đủ độ chín, độ yêu để viết về. Phải
nhờ đến sự cảm nhận tinh tế của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn để có một bản nhạc viết
về Sài Gòn nhẹ nhàng, xao xuyến, thấm đẫm - “Em còn nhớ hay em đã quên”.
Dẫn nhập bài hát chỉ là một lời trách cứ
nhẹ nhàng: “Em còn nhớ hay em đã quên”. Để rồi bắt đầu từ đấy, dòng tâm sự, nỗi
nhớ thương trìu mến và những kỷ niệm về mảnh đất Sài Gòn thân thương ùa về như
thác lũ…
“Nhớ
Sài Gòn mưa rồi chợt nắng
Nhớ
phố xưa quen biết tên bàn chân
Nhớ
đèn đường từng đêm thao thức
Sáng
che em vòm lá me xanh…
Có
hai mùa vẫn đi về
Có
con đường nằm nghe nắng mưa!”
Thời tiết, nắng mưa, phố phường, cảnh vật
thân quen của Sài Gòn như không thể lẫn vào đâu được, dù “Em còn nhớ hay em đã
quên” khi đang ở một phương trời xa xôi nào đó:
“Nhớ
đường dài qua cầu lại nối
Nhớ
những con sông nối bao dòng kênh
Nhớ
ngựa thồ ngoại ô xa vắng
Nỗi
xôn xao hàng quán đêm đêm”.
Nhớ đến những thời khắc, những hình ảnh,
những âm thanh, sắc màu, những không gian đong đầy kỷ niệm:
“Em
còn nhớ hay em đã quên?
Trong
lòng phố mưa đêm trói chân
Dưới
hiên nhà nước dâng tràn
Phố
bỗng là dòng sông uốn quanh.
“Em
còn nhớ hay em đã quên
Nhớ
Sài Gòn những chiều ngợp gió
Lá
hát như mưa suốt con đường đi
Có
mặt đường vàng hoa như gấm
Có
không gian màu áo bay lên”.
Kia là con nước thủy triều của sông Sài
Gòn đều đặn dâng đầy, tràn ra phố quen; kia là ánh nắng vàng, ấm áp của thành
phố phương Nam
dẫn dụ én về:
“Khi
chiều xuống bên sông nước lên
Én
nô đùa giữa phố nhà
Có
nắng vàng lạc trên lối đi…”
Bản nhạc viết ở cung Mi thứ (Em), điệu
Boston, giai điệu nhẹ nhàng, tự sự, giản dị về cấu trúc âm nhạc… đổi lại, nội
dung ca từ, hình ảnh so sánh, nhân hóa, cách điệu làm bài hát trở nên lộng lẫy,
đẹp như một bức tranh, lung linh như một áng thơ... một Sài Gòn say đắm trong
mắt ai!
HỮU DU
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét