Năm Liên mười bảy tuổi, đẹp hẳn ra. Bọn trai làng lờn vờn
như ong tìm mật. Trong số đó có Tài, bảnh trai, khỏe khoắn, nên chẳng bao lâu
hai đứa cặp bồ. Ông Năm (ba Liên) lo lắm. Thằng Tài có bịnh khoái nhậu. Sợ sau
này mỗi ngày một lậm, uống như hũ chìm thì con gái mình chắc khổ. Nhiều lần ông
biểu vợ khuyên con. Nhưng bà gạt ngang. Con trai nào mà chẳng chút đỉnh rượu
chè?
Có mẹ bênh nên cuộc tình tụi nó tiến triển ngày một đậm. Thằng
Tài muốn lấy lòng ông bà Năm nên ráng bớt nhậu. Ông Năm đành ngó lơ, tới đâu
thì tới!
Chưa đầy một năm tụi nó cưới nhau. Nhà cửa hai bên đều chật
hẹp, ông chia cho vợ chồng Liên một khoảnh đất cặp bờ mương, biểu vô đó cất nhà
ở canh tác luôn. Đất tốt, gần nước, nếu siêng năng thì không lo đói, hổng chừng
có dư nữa.
Nơi hiu quanh, khoảnh đất chỉ hơn một công vừa sức với hai vợ
chồng son, chẳng mấy nhọc nhằn gì. Khổ nỗi hơi buồn. Ban đầu hương tình còn nồng
nên chưa thấy, thời gian sau thằng Tài có phần bức rức, mua rượu về nhâm nhi giải
sầu. Lần hồi bắt trớn, mỗi ngày uống một nhiều thêm. Liên nhắc khéo đôi lần
nhưng coi mòi con ma men trong bụng Tài đang hồi sinh. Vợ chồng bắt đầu giận hờn.
Thỉnh thoảng cãi vã. Những lần gây nhiều thì thằng Tài bỏ ra xóm ngoài, tìm bạn
nhậu một chập nhừ tử cho quên buồn, tối mịt mới mò về, té lên té xuống. Phận đờn
bà ở nơi thanh vắng sợ lắm cũng phải chịu. Có hôm tới đỏ đèn mà thằng Tài chưa
về, sau nhà có mấy bóng đen lù lù đi tới. Liên điếng hồn, lấy mền trùm kín đầu,
hồi lâu không động tịnh gì, vạch vách dòm mới biết mấy thằng xoi ếch. Lỡ nó vô
nhà làm càn, la làng cũng không ai nghe. Chừng chồng về, Liên học chuyện, tưởng
đâu nó thương vợ mà tìm lời an ủi, nào dè còn cự nự:
- Tưởng gì. Nhát như thỏ đế…
Liên quạu, xực liền:
- Bỏ bê vợ con, lo ăn lo nhậu, không "trách nhiệm"
gì hết…
- Ừ, tui ham nhậu đó. Sợ ma thì đừng ở đây.
Giận quá, Liên xách đèn ve bỏ về nhà ông bà Năm. Thằng Tài
không thèm dòm, nằm vùi xuống vạt ngủ liền, có lẽ vì quá say.
Cứ thế hai vợ chồng gây gổ như ăn cơm bữa. Lúc đầu ông bà
Năm còn can thiệp, khuyên ngăn. Riết rồi cũng hết hơi hết sức. Liên về nhà ba
má ở thường hơn vì thằng Tài mỗi ngày một tệ. Khi say quá còn kêu cả tên ông
Năm ra chữi, rồi kiếm chuyện đánh đập Liên có lúc sưng cả mặt mày.
Lần đó chịu hết nổi, sẵn chai thuốc sâu mới mua hồi sáng
Liên khui nắp hớp một ngụm. Vài phút sau ngã ngang, đầu óc quay cuồng, bụng đau
dữ dội và nôn thốc nôn tháo rồi lịm đi. Mấy người làm cỏ gần đó ghé xin nước uống,
phát hiện Liên nằm sải sòng hơi thở nặng mùi thuốc sâu liền đưa ra trạm y tế. Họ
đặt ống đổ nước vô bao tử để súc rồi truyền mấy chai nước biển. hôm sau thì
Liên tỉnh dần. Nhờ vậy mà người ta phát hiện cô mang thai. Hèn gì gặp mùi lạ
thì ói, trong cái rủi có cái may, lượng thuốc sâu uống vào, ói ra gần hết, đọng
ở bao tử không nhiều, lại được cứu chữa kịp thời nên thoát chết!
Sau vụ đó thằng Tài bớt nhậu, có phần ăn năn. Liên mừng thầm.
Chỉ sợ sau này sinh con còn đỏ hỏn mà chồng mê rượu, bỏ bê nhà cửa thì biết phải
làm sao?
Cái bụng của Liên lớn dần, niềm vui sắp làm mẹ khiến cô
nguôi ngoai đôi phần. Thằng Tài cũng thế, thấy vợ bề xề với cái bụng chửa làm
nó hồi tâm. Cuộc sống vợ chồng trở lại thời cơm lành canh ngọt. Rồi thằng cu ra
đời, bụ bẩm dễ thương. Hai vợ chồng mừng húm, đặt tên Lợi. Cha "Tài"
con "Lợi" thì hợp quá rồi!
Tuy nhiên khi bé Lợi biết bò thì bệnh rượu của thằng Tài tái
phát. Lần này còn dữ hơn nữa. Thế là lâm nợ, rau đậu thu hoạch không đủ trả tiền
quán! Mặt khác, Liên ăn đòn ngày càng nhiều.
Biết không thể kéo dài cảnh này mãi. Lại càng chẳng thể về
nhà cha mẹ ruột ở, Liên quyết định mang con trốn lên Sài Gòn, có ra sao thì ra!
Từ lúc vợ bỏ đi, không ai kềm chế, thằng Tài nhậu nhẹc lu
bù. Nhiều đêm về nhà không nỗi, nằm trên bờ mương ngủ. Khi tỉnh mò vô nhà lục
cơm nguội, có thì ăn không thì thôi. Hai ba ngày mới nấu được nồi cơm, quơ đại
mấy con nhái, lặt ít ngọn rau hoang cũng xong một bữa. Đỡ đói thì đi nhậu tiếp.
Khoảnh đất ông năm chia đem cầm cố trả nợ, hên là chưa tách bộ, bán không được!
Tình cảnh mỗi ngày một bi đát thêm. Chợt nghĩ nếu còn vợ chắc không đến nỗi. Từ
đó để ý dò la tin Liên.
Một hôm nghe phong phanh có người thấy vợ mua bán ve chai gần
bến xe miền Đông. Thằng Tài nan nỉ bạn bè cho ít tiền, quyết tìm một phen. Ban
ngày nó đi bán vé số kiếm cơm, vừa dò tin vợ, tối ngủ đỡ mấy sạp rau.
Hôm đó trời mưa lớn nó chạy lẹ vào hiên một cửa hàng đụt thì
thấy có người đờn bà đội nón lá đứng cạnh chiếc xe đẩy nghèo nàn trú mưa. Trên
xe có một đứa trẻ mặt mày lem luốc. Khi bà ấy nhường chổ, Tài nhận ra vợ mình!
Nó ngạc nhiên, miệng há hốc nói chẳng thành câu:
- Cô… là… là… Liên?
Nhìn kỹ, quả đúng chồng mình, Liên cố giữ vẻ lạnh lùng:
- Tui… phải lo kiếm tiền nuôi con. Anh đừng chàng ràng nữa,
mạnh ai nấy sống!
Tài ấp úng:
- Nói vậy… sao được? Anh lặn lội tìm em mấy tháng nay…
Liên ngắt lời:
- Để làm gì?
- Ơ… Vợ chồng mà…
Mưa tạnh, Tài lẻo đẻo theo Liên mặc dù luôn bị phản đối. Có
lẽ nợ đời của nàng chưa dứt nên xui khiến có đám mưa oan nghiệt này. Thôi đành
vậy.
Từ đó Tài sống chung với mẹ con Liên trong căn nhà nhỏ mướn
tạm, sâu hút trong hẻm, mưa lớn phải xăn quần lội. Thời gian đầu, giống như lần
trước, Tài ra vẻ tu tỉnh. Nhưng được vài tháng thì vở cũ diễn lại. Có phần hơn
trước, bởi lẽ ngoài chuyện rượu chè be bét nay còn thêm bệnh ghen! Mỗi lần đi sớm
về tối đều bị chữi mắng:"Hẹn với thằng nào? Ở đâu?"… Liên ráng dằn
trước mặt con.
Bé Lợi còn quá nhỏ. Để ở nhà với cha thì không yên tâm. Đem
theo bị nắng nôi, bụi bặm cũng phải bấm bụng chớ biết làm sao? Tôi nghiệp thằng
bé vào đời khi hãy còn chưa biết đi. Người mẹ nào mà không đau lòng? Đã vậy, về
tới nhà cơ thể mỏi nhừ còn nghe cái giọng đăm hơi của chồng càng thêm ứa gan.
Biết không thể chịu đựng như thế mãi được, Liên quyết định
trốn lần thứ hai. Nàng âm thầm hỏi mướn một căn phòng nhỏ trong khu lao động
ngoại ô thành phố. Mỗi bữa giấu một ít đồ dùng trong giỏ quần áo của bé Lợi
mang đến nhà mới. Bỏ lại nhà cũ những món không quan trọng lắm để Tài khỏi
nghi. Lúc đã hoàn tất thì đẩy xe đi mua ve chai như mọi khi rồi không quay lại
nữa. Cuộc lẩn trốn chẳng gặp một trở ngại nào.
Để Tài khó tìm, Liên chuyển sang mua bán rau ở chợ nhỏ gần
nhà. Sáng sớm hai mẹ con ra sạp, bé Lợi chơi với mấy đứa cùng trang lứa, Liên vừa
buôn bán vừa dòm chừng. Hết buổi về nhà lo cơm nước, xế chiều đẩy xe tới mấy
đám rẩy lựa mua. Xem ra đỡ cực hơn trước.
Ngày tháng thoi đưa. Từ lúc đến nơi ở mới, thắm thoát đã hơn
nửa năm. Cuộc sống của hai mẹ con Liên dần dà ổn định. Ngờ đâu bữa đó đi bán về,
đang lui cui nấu cơm vừa dòm chừng bé Lợi nghịch ngợm, Liên nhác thấy Tài chậm
rãi đi ngang nhà. Linh tính báo cho nàng biết hắn đã đánh hơi được chỗ ở của
mình rồi. Rất hên, Tài không thấy mẹ con Liên nên đi huốt khá xa. Liên lật đật
khép cửa lại nghe ngóng. Hồi lâu không thấy Tài quay lại mới tạm yên tâm, nhanh
chóng bới cơm ra ăn cùng con. Sau đó quơ vội đồ đạc, viết ít chữ trả lại nhà
cho chủ và dắt con đi ngay.
Hành trang vỏn vẹn vài bộ đồ cũ, mùng mền và hai cái nồi,
Liên đặt bé Lợi lên xe đẩy, lấy mấy món đồ tấn xung quanh. Nàng chỉ biết đi khỏi
chỗ này càng lẹ càng tốt chớ chưa tính được sẽ đến đâu.
Cặp chưn Liên rã rời, đẩy xe đi như người mộng du. Bé Lợi mệt
mỏi ngủ vùi. Dòm nét mặt vô tư của con, nàng nghe như xé ruột. Thằng nhỏ mới
hai tuổi đầu đã cùng mẹ lặn lội đường đời đầy gió bụi. Chỉ mong sao tìm được một
chỗ ở tạm vài ngày rồi sẽ hay. Nhưng biết ở đâu bây giờ? Nơi đây hoàn toàn xa lạ,
ai dám chứa chấp hai mẹ con nàng? Và Liên tiếp tục lê từng bước khó nhọc trên
đường ngập nắng. Miệng khát, mắt hoa, dòm chai nước chỉ còn tráng đáy Liên
không dám uống, chừa cho con…
Khi tỉnh dậy, Liên thấy cảnh trí quanh mình xa lạ thì ngạc
nhiên lắm, lại nghe giọng nói hiền từ :
- Thí chủ tỉnh rồi à?
Liên đưa mắt về hướng phát ra tiếng nói. Một ni sư khoảng bảy
mươi tuổi, nét mặt phúc hậu, cặp mắt sáng dịu dàng. Nàng khẻ gất đầu, ni sư tiếp:
- Thí chủ ngất xỉu trước cổng chùa. Mấy cô đưa vô hậu liêu.
Đừng lo, ráng tịnh dưỡng, chùa này chỉ có ni, không có tăng…
Sực nhớ, Liên hỏi:
- Thưa… còn đứa nhỏ?
- À… Lúc nãy nó hơi sốt. Các ni cô chăm sóc ở phòng bên. Yên
tâm đi. Chỉ bị say nắng nhẹ, ni cô ở đây có người từng là y tá. Không sao đâu.
Ngừng giây lát, ni sư hỏi:
- Thí chủ định đi đâu mà mang theo cả nồi miêu?
Liên thuật lại chuyện mình bấy lâu. Ni sư nghe xong thở dài:
- Nghiệp chướng của thí chủ còn nhiều nên mới ra nông nỗi. Đừng
nên chán nản quá, rồi có ngày cũng tai qua nạn khỏi… Tạm thời ở đây, từ từ
tính. Thôi… sắp tới giờ tụng kinh tôi phải đi, thí chủ nghỉ ngơi cho khỏe.
Nói xong ni sư quày quả đi ra. Lát sau trên chánh điện
chuông mõ vang lên, các ni bắt đầu tụng kinh. Liên thấy lòng mình ấm lại, đầu
óc dần thanh thản. Tiếng chuông mõ ngân nga cũng làm người ta giảm bớt ưu phiền
lắm. Liên thường nghe ba má nói vậy, giờ mới có dịp kiểm chứng. Nàng gượng ngồi
dậy lần ra chánh điện, nhẹ nhàng quỳ xuống phía sau các ni, chấp tay hướng về
tượng phật Quan Âm thì thầm niệm theo câu kinh.
Hồi lâu, buổi tụng chiều kết thúc. Vị ni sư già từ từ quay về
phía Liên, mỉm cười:
- Thí chủ khỏe rồi?
- Thưa khỏe.
- Tôi biết thí chủ tới từ lâu…
- Thưa… Con làm phiền quá!
Ni Sư nở nụ cười nhân hậu, nói:
- Cửa chùa luôn rộng mở, có thêm một người tưởng nhớ Phật
sao gọi rằng phiền? Thôi… Ta cùng đi thăm thằng bé nào!
Nói xong đứng lên, mọi người cùng theo ni sư, Liên đi sau
cùng. Khi tới căn phòng nhỏ thì thấy bé Lợi được một ni cô còn rất trẻ đút
cháo. Vừa gặp Liên nó mừng ra mặt chạy xổ lại ôm chầm nàng, miệng líu lo:
- Con đòi đi kiếm mẹ. Ni cô nói mẹ đang lễ Phật… Mà lễ Phật
là sao hả mẹ?
Liên phì cười:
- Mai mốt sẽ biết…
Các ni cô cũng cười.
Hằng ngày Liên phụ làm tàu hủ với các ni cô. Phía sau chùa
còn một khoảng đất trống trồng nhiều loại rau. Thu nhập từ hai thứ này cũng
đáng kể, đủ nuôi số người ở đây. Nhờ vậy Liên đỡ vất vả hơn trước còn được nghe
giảng giải nhiều điều hay lẽ phải nơi kinh Phật. Nàng cảm thấy đầu óc nhẹ
nhàng, những ưu phiền trước đây lần hồi lui bớt.
Một hôm Liên nói với ni sư trụ trì:
- Thưa Sư phụ… Con muốn quy y.
Ni Sư trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Thân nghiệp của thí chủ còn nhiều, chưa thể dứt bỏ liền được.
Trước mắt phải nuôi con, cho nó ăn học đàng hoàng. Nếu có tâm Phật, sẽ gặp
duyên lành. Phía sau chùa còn khu đất trống, tôi sẽ cho dựng tạm căn nhà nhỏ để
hai mẹ con tá túc. Sinh hoạt bình thường như mấy bữa nay, mỗi ngày dành chút thời
gian lên chánh điện cùng mấy ni cô tụng niệm. Khác nào như người xuất gia? Chừng
bé Lợi khôn lớn, nếu có cơ duyên thì lo gì đường tu chẳng mở?
Ni sư nói phải. Bé Lợi còn quá nhỏ, không thể xuất gia như
các ni cô được. Nghe theo lời ni sư thì cũng như xuất gia rồi, mà trách nhiệm
người mẹ mình vẫn vẹn toàn. Nàng sụp quỳ xá ni sư ba xá, hai dòng lệ hạnh phúc
từ từ lăn trên má. Ni Sư đỡ Liên dậy, trên môi điểm một nụ cười nhân hậu.
Ngày tháng qua mau. Mới đó mà đã ba năm. Cuộc sống của mẹ
con Liên dần ổn định. Hằng ngày nàng chăm sóc và thu hoạch mấy luống rau sau
chùa mang ra chợ bán. Khi rảnh rỗi thì tiếp mấy ni làm tàu hủ. Bé Lợi được vào
trường mẫu giáo gần đó. Hình ảnh người chồng say xỉn chìm dần trong ký ức, chỉ
hiện ra khi nghe con hỏi. Nhưng hình ảnh cho dù có mờ, nàng phải trả lời với
con sao cho phải lẽ? Gieo vào đầu nó chân dung người cha không ra gì thì không
nên, còn nói dối sao được? Thành ra, những lúc ấy Liên khổ sở lắm, chỉ ậm ừ
quanh co cho qua mà thấy khó khăn vô cùng!
Bữa đó, khi đi bán rau, dòm thấy vài chú chim én đậu trên
dây điện, Liên sực nhớ sắp tết rồi. Bắt chợt nàng nhớ cha mẹ và làng quê da diết.
Nhủ thầm: “Hay về quê ăn tết một lần?”. Và nàng hâm hở với cái ý định đó. Thằng
Lợi đã lớn, cuộc sống bớt vất vả, không tranh thủ về thăm ba má e rằng mang tội
bất hiếu.
Thế là mỗi ngày Liên để dành một ít tiền. Hai tháng nữa tết,
mau lắm, mấy năm mới quay lại quê cần phải có chút đỉnh quà cáp, đi tay không
coi sao được? Cũng may, càng gần tết rau bán càng mạnh nên chuyện tiền nông
cũng dễ tính. Thế là hai mẹ con Liên lên đường ngày hai mươi tám tháng chạp,
tính trong bụng ở chơi tới qua hạ nêu.
Cả xóm đều mừng khi gặp lại Liên. Đứa con gái hiền thục ngày
nào nay trông già trước tuổi, nên ai thấy cũng thương. Có người đề nghị:
- Đã qua rồi hoạn nạn. Thằng chồng của bây chắc chết bờ chết
bụi ở xứ người, sống ở quê mình vẫn hơn cháu ơi!
Thực tình nàng cũng tính thế, nhưng còn nghèo, nán nán một
hai năm nữa coi sao, nên trả lời phân hai:
- Đợi thủng thẳng tính...
Từ nhiều năm qua, lần nầy Liên mới có được cái tết thực sự.
Mùng ba nàng dắt con qua nhà ba má chồng, dù sao thì cũng là ông bà nội bé Lợi,
họ chẳng có lỗi gì, hơn nữa trên danh nghĩa Liên vẫn còn là dâu bên ấy, tết nhứt
mà thụt luôn thiên hạ kêu rêu.
Ba má chồng thấy thằng cháu đích tôn dễ thương thì mừng lắm,
lấy tiền lì xì, dòm kỹ nó hao giống ông nội càng vui ra mặt. Chờ cho không khí
bớt sôi nỗi, má chồng Liên nói:
- Thằng Tài nó bị sơ gan, bác sĩ nói chỉ sống được vài tháng
thôi…
Liên khá bất ngờ hỏi:
- Hiện giờ ảnh ở đâu má?
- Tao cũng hổng rõ lắm. Hôm ba mươi tết nhận được lá thơ của
hội chữ thập đỏ ở bệnh viện gì… gì đó tận
ngoài Đồng Nai cho biết vậy thôi.
- Ba má tính sao?
- Họ còn nói nếu không có đủ điều kiện rước thằng Tài về quê
thì cho biết. Họ sẽ liệu giùm. Ý con thế nào?
Suy nghĩ một lác, Liên nói:
- Không ai rành đường hết. Hay… nhờ họ giúp đem ảnh về, con
sẽ đóng góp một ít tiền chi phí!
- Nó có về đây chắc cũng không sống bao lâu. Con là vợ, tuy
mạnh ai nấy sống, không còn cái tình thì nên vì cái nghĩa, lúc này nó rất cần
con chăm sóc. Hơn nữa, dù sao nó cũng là ba của thằng Lợi…
Mẹ chồng nói chẳng sai. Người dưng còn chẳng nỡ bỏ. Một ngày
cũng đạo vợ chồng, lúc này ta không nên tị hiềm gì nữa, bé Lợi lớn lên sẽ không
oán trách mẹ nó bất nhân với cha. Nàng nhìn xa xăm khe khẻ gật đầu.
LONG KHÁNH
______________
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét