Đưa em qua mấy cửa phù trầm
Nơi vào yêu, mình đâu có hẹn.
Có chút gì sâu nặng
Anh đưa em qua mấy nhịp cầu,
Treo chênh vênh giữa bao ghềnh thác.
Từng dựa lưng nỗi chết
Thêm ngọt ngào nụ hôn!
Ta đưa nhau khắp cả thị thành,
Nơi vào yêu, mình cùng ước hẹn
Có chút gì hãnh diện
Khi cùng nói lời yêu.
TIỄN BẠN
Ta cần chi hoàng hôn khói xám,
Hay trường giang dậy sóng xa khơi.
Trời không nắng, không mưa, tiễn bạn
Tay chia tay đủ rớt vui rồi!
Không gởi theo người khăn áo ấm,
Ướm thử nông, sâu mấy dặm tình.
Một ngõ đi, về ngày mấy bận,
Cố lý hoài trông vạn lý trình.
Đã chắc gì đâu mà hẹn ước,
Một cuộc phù vân với bể dâu,
Ngày mai, ai biết ngày mai
được?
Chớ trách gì ta chẳng viễn
cầu.
NGƯỜI NGỒI ĐỢI THỜI GIAN
Ngồi trơ giữa ngày hè,
Lưng cong cùng năm, tháng
Đôi mắt trừng vô cảm
Nhìn người qua, lại qua.
Ngồi trơ giữa ngày hè,
Tuyết sương pha mấy bận,
Đã thâm màu mưa, nắng
Quyện chặt cùng gian truân.
Ngồi trơ giữa ngày hè,
Tự nghe lời vô vọng
Cứa nát tim đằm thắm
Của một thời thanh xuân.
Ngồi trơ giữa ngày hè,
Ngửa tay xin, hờ hửng
Vượt ngưỡng buồn, vui, hận
Người ngồi đợi thời gian
Đến cõng nốt nhọc nhằn.
PHAN LẠC NHÂN
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét