Nghe lọt thỏm trong lòng mình ngột ngạt
Tiếng cười ai cợt nhả chuyện thường ngày,
Đèn không đủ soi ba người
Nhợt nhạt
Từng cuộc đời mổ xẻ chẳng nương tay.
Lấy kẻ khổ làm đề câu chuyện phiếm
Lấy kẻ đau đem đổi những tràng cười,
Ai thích chí trận giòn tan ha hả
Tình thương nào?
Nhanh chóng bị nuốt tươi.
TRONG KHU VƯỜN
Cây mọc lạc tay nhổ không tiếc
Hàng nối hàng ngay ngắn cắt nên khuôn,
Tiếng lá lìa cành va đập tựa tiếng chuông
Vàng cả đất
và vàng cả nắng.
Dòng nhựa chảy vét từ sâu đất cặn
Cỏ vươn lên cũng chết bởi tay người,
Hàng rào vườn độc một kiểu hoa tươi
Như thế giới loại người còn chỉ một.
Vườn chẳng thể ôm loài cây thề thốt
Tấm lưng trần bị sắp đặt, kẻ ô,
Nhìn cây già dăm cụ đứng lô nhô
Co dáng trẻ
Lạ đời thầm than thở.
Mùa bão nổi
mùa tim vườn bị vỡ
Mùa trăng trôi và chết đuối sau hè,
Vườn xơ xác đống thây hoa thấp bé
Nhớ cây cao vườn bạc trắng đầu mình.
NHỮNG DẤU TAY ĐEN
Trời nhỏ sữa mùa nuôi mười một ngón tay cong
Ngón nào cũng thèm duỗi ra múa trên phím đàn, múa
trên mặt giấy
Nuốt li ti từng chuyển dịch ngay trong khúc hành
quân hạt bụi
Mười một ngón tay dài chỉ có một ngón đen.
Ngày tế bào hát khúc khát khao
Mọi ngón tay run, tưởng như hòa một nhịp
Vỏ bọc hình hài không đủ cho cái nóng hồng cầu ma
sát
Vậy mà vẫn một ngón riêng.
Mỗi ngón tay di qua mặt giấy trắng hiền
Một dấu tay màu đen, mười dấu tay màu trắng
Có đôi mắt mới nhen chồi cười cho là dơ bẩn
Cũng chẳng phân biệt được rạch ròi mười dấu tay kia.
Chùm thơ rất hay và độc đáo, chúc mừng tác giả Phát Dương.
Trả lờiXóa