NÓI VỚI DÒNG SÔNG
Em nằm đó bốn mùa cây xanh lá
Tôi đứng lên dòng chảy một mùa trăng
Vườn ký ức trái chín đầy câu hỏi
Bàn chân ai năm tháng lội về nguồn
Theo dòng chảy thời gian còn giữ lại
Bài thơ tình đọng mãi ước mơ xuân
Ngày dệt mộng đêm bồn chồn trở giấc
Sợ gió trái mùa thổn thức nhánh sông xưa
Vầng trăng khuyết một góc trời hò hẹn
Nhớ thương nhau lặn lội đi tìm
Đôi mắt ướt khung trời xưa chợt tím
Dòng sông nào đưa máu ngược về tim .
NEO
Neo đời lại một bến sông
Nằm nghe vọng cổ gởi lòng nhớ quê
Tình quê sông nước gọi về
Còn khua mái đẩy lối về cội xưa
NỢ
Tâm tình còn nợ dòng sông
Ươc mơ còn nợ cánh đồng phù sa
Tôi em còn nợ quê nhà
Bờ vai buổi sáng tình già chiều hôm
MỘT NGÀY TRÊN ĐẤT BẠC LIÊU
Đứng trên balcon nhà công từ
Phía dưới là con đường nằm cạnh dòng sông
Nhìn dòng sông bỗng lòng chợt thấy
Đời người có khi lúc lớn lúc ròng
Bạc Liêu ơi! Ruộng đồng bát ngát
Nồng ấm tình người lưu lạc phương xa
Ruộng muối mặn mặn tình người Nam Bộ
Trông đơn sơ nhưng dư dả thật thà
Ở lại đêm trên đất Bạc Liêu này
Chợt hoài niệm về lay câu vọng cổ
Cảm thương thay những mối tình Nam Bộ
Nợ ân tình nào dể bỏ được đâu em
Về Sài Gòn xa Bạc Liêu yêu
Dẫu chút tình riêng cũng nhớ nhiều
Em giữ hộ cho ta chiều ngóng đợi
Một ngày trờ lại Bạc Liêu yêu.
BÙI NGUYÊN BẰNG
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét