1/ Chậm rãi đi đúng ba vòng
khu vực tượng đài như thường lệ, ông Hai rẽ qua công viên để vào quán cà phê
vĩa hè quen thuộc. Cũng chỗ bàn cũ, đã có mặt ba ông bạn già đều trên tuổi 70.
Ánh nắng ban mai ấm áp soi loang lổ trên những tàng cây ven đường, kẻ qua người
lại bắt đầu tấp nập. Ba người chuyện trò về thời sự, về các việc đáng chú ý ở
địa phương, rồi qua chuyện gia đình, con cháu. Một ông lên tiếng:
- Hôm nọ ông đi chơi Phan Thiết, chắc cũng tốn bộn tiền nghen! Nghe nói
giá cả ở đó đắt đỏ lắm?
Ông Hai cười thoải mái:
- Ờ… vợ chồng đứa con gái lớn ở Sài Gòn cứ nằng nặc đòi phải có tôi đi
mới chịu… Chơi có mấy bữa mà tốn đâu năm, sáu triệu chi đó. Thôi kệ, tụi nó làm
ăn được, mình có dịp vui cùng con, cùng cháu cũng đáng!
Ông khác tần ngần hỏi:
- Hồi qua ông cho tôi bịch nấm Linh chi, tôi quên hỏi cách dùng, hay là…
- Tôi sơ ý, trưa mát ghé anh coi mấy cây kiểng rồi chỉ cách uống luôn…
Thằng rể mua đâu ở Đà Nẵng, gởi về cho tôi uống thanh nhiệt. Hỏi thử bao nhiêu
tiền một ký thì nó hổng chịu nói. Loại nấm này hơi đắng, hổng uống sợ nó buồn…
Hai vợ chồng mù dò gậy, dắt nhau lại mời mua hàng tiêu dùng lặt vặt treo
móc lủng lẳng trên cái khung nhôm mang bên vai. Ông Hai có vẻ đăm chiêu, móc
tiền mua bốn gói tăm tre. Hai vợ chồng mù lí nhí cảm ơn rồi dò dẫm lại bàn
khác. Đưa mỗi người một gói tăm, ông Hai tế nhị nói:
- Mấy ông xài phụ tôi… Ở nhà có nhiều, nhưng thấy người ta bất hạnh như
vậy thiệt tội nghiệp, không mua không đành!
Ba ông bạn nhìn nhau cười như đồng cảm với lòng nhân ái của ông Hai. Tạm
biệt nhau, một ông thân mật vỗ vai ông Hai, khen:
- Anh có phước, được con cháu dù ở gần hay xa đều yêu thương, chăm sóc
chu đáo. Tôi nghĩ đơn giản rằng xưa nay do anh lo liệu gia đình tốt, ý tôi nói
là nhân quả…
Ông Hai khiêm tốn trả lời:
- Thì anh nói vậy, chuyện nhân quả cũng là cách nói dựa vô căn cứ có
trước có sau… Nhưng khách quan thì mỗi người riêng một số phận, cuộc đời đưa
đẩy mình nhiều khi muốn mà chẳng được. Tôi may mắn thôi anh!
Đưa
tay chào, ông Hai thong thả đi trên vĩa hè với tâm trạng ung dung vui sống…
2/ Khép
sơ liếp cửa căn chòi nhỏ lợp lá xơ xác, bác Tư móc trong túi vải đeo bên hông
ra cuốn sổ dò cùng xấp vé số kiến thiết cầm tay. Chân bước lệt xệt, bác kéo dài
giọng rao:
- Vé số đây! vé số đây… bà con ơi… mua giùm… may mắn làm giàu mấy hồi!
… Mặt trời lên hơi cao, bữa nay nắng nóng nhiều. Kéo cái nón hơi sụp
xuống, bác hươ hươ xấp vé số, miệng rao như máy. Lúc sau có lẽ thấm mệt, bác
rao ngắn gọn hơn:
- Số đây! số đây…
Chiều qua mắc cơn mưa rào đột ngột, tối bác ngủ vùi chập chờn, nóng sốt.
Thèm chén cháo nóng thịt bầm, rắc nhiều tiêu, ăn cho ra mồ hôi mà có ai đâu để
mượn mua. Thật ra bác ngần ngại chuyện tốn tiền vì lúc rày bán ế quá, tô cháo
rẻ gì cũng mười ngàn, bán mười tờ số hổng dễ…
Nắng trưa gay gắt, bác Tư lại bóng cây bên đường tựa lưng ngồi nghỉ.
Kiểm lại vé số thấy bán được có hơn hai chục tờ, bác thở dài lẩm bẩm:
- Ba ngàn thuốc rê, dĩa cơm mười hai ngàn, mất đứt mười lăm ngàn!
Trầm tư nhớ đứa con gái duy nhất với hai đứa cháu ngoại gần cả năm chưa
gặp, bác Tư nghe lòng oặn thắt. Mình thì sống khổ ra sao cũng được, già rồi
thiết chi nữa? Thương vợ chồng nó làm nhân công ở thành phố, ở nhà trọ, nuôi
hai con nhỏ. Tiền lương, tiền công có là bao mà chi phí đủ thứ chuyện. Có người
nghe nói con gái bác ở thành phố thì cho là bảnh, là ngon. Họ có biết đâu, tụi
nó được tiếng ở thành phố xa hoa lộng lẫy, nhưng tận cùng chỗ xóm lao động ổ
chuột, cuộc sống gian nan chi xứ. Mà ai gọi những nơi đó là “ổ chuột” thiệt
hay, thiệt đúng. Ai hỏi con gái có gởi tiền về nuôi bác không? bác chỉ gượng
cười trả lời qua loa. Ước sức bác làm ăn được hoặc khá giả, bác sẽ cho con hết,
cho hết không tiếc. Con gái bác mà nghe được câu họ hỏi trên, chắc nó đau lòng
lắm, có khi Tết này nó về thăm, vái trời đừng ai hỏi vậy là bác mừng. Nhắc tới
Tết, lòng già hơi chộn rộn, qua đầu tháng chạp âm lịch rồi còn lâu lắc gì!
Ngang cửa hàng lớn, nhìn đồng hồ đã quá ba giờ chiều, bác Tư lo sốt
ruột. Hăm mấy tờ số trên tay chưa bán hết, chiều giữ lại thì mai… đói. Biết đâu
trúng lớn? bác chua chát cười mình lạc quan, viễn vông như trẻ con!
3/ Tay
xách giỏ đựng gốc sứ Thái củ lớn bằng miệng chén, ông Hai chầm chậm về nhà. Đến
nhà bạn chơi, xem hoa xem cảnh đã mắt, xế xế chiều ông phải về để con khỏi trông
ngóng. Ờ… ông bạn mới dặn thời tiết này phải lặt lá mai sớm sớm một chút, tưới
nước nhiều, hy vọng trổ bông đúng Tết… Người bán vé số ngược chiều đón mời:
- Dạ… Ông làm ơn mua giúp tui ít tờ số… Gần tới giờ xổ rồi, ế quá!
Dừng chân, ngó người đàn ông lớn tuổi, lam lũ, vẻ mặt khắc khổ buồn
buồn, ông Hai đặt giỏ sứ xuống, hỏi nhỏ:
- Anh còn mấy vé?
- Dạ… năm!
Trả tiền năm tờ vé số, ông Hai gật nhẹ đầu chào rồi quay lưng. Bác Tư nhìn
theo, tay mân mê cuốn sổ dò số nhàu nát, chợt nói vói theo, cảm kích:
- Tui quên… Cảm ơn ông nhiều nghen!
Hai người già, hai hoàn cảnh, đi hai hướng đường, suy nghĩ cách biệt về
cuộc sống hôm nay, ngày mai…
NGUYỄN
KIM
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét