Thầy ngồi tham thiền, hai mắt khép hờ. Giờ đây cảm thấy trí
tuệ tinh tấn, hiểu được nhiều nghĩa cao xa trong mấy bộ kinh nhựt tụng, đường
tu học tiến triển như thuyền xuôi gió. Lòng thầy thanh thản, sân, si, hỷ, nộ,ái,
ố… lần hồi tựa thể mây bay, nên ung dung tự tại, tâm như mặt hồ đứng gió…
Thình lình một người đàn bà tuổi ngoài ba mươi vào chùa,
gương mặt còn nét hốt hoảng, vừa gặp thầy thì sụp lạy, muốn thố lộ điều gì kinh
khủng, thầy khoác tay bảo không nên. Hãy bình tĩnh đốt nhang lạy Phật rồi nói
chuyện sau. Chị ta nghe lời. Mùi nhang cùng vẻ tĩnh lặng nhà chùa khiến chị phần
nào được trấn an. Khi đó thầy rót nước mời và từ tốn nói:
- Thí chủ thong thả dùng trà rồi nói rõ chuyện gì xảy ra.
Chị hớp một ngụm trà sen, lấy lại chút đỉnh tự tin, nói:
- Thưa thầy… Nhà con ở xóm trên. Thầy mới dìa trụ trì chùa
này không lâu chắc chưa biết?
- Đúng rồi, chỉ hơn tháng thôi, nên phật tử quanh đây sư
chưa biết hết. Có việc gì mà trông thí chủ tuồng như hốt hoảng?
Chị đáp, giọng e ngại:
- Thưa thầy con bị chồng… đánh!
Thầy hơi khó chịu. Chuyện vợ chồng hục hặc lại đem vào chốn
thiền môn. Tuy vậy vẫn ôn tồn:
- Sao thế? Vợ chồng có gì chưa vừa ý thì giải quyết với
nhau. Thí chủ không nên làm manh động cửa chùa.
- Thưa thầy, con biết. Nhưng hiện giờ chồng con thủ sẵn một
can xăng, nói nếu con léo hánh dìa sẽ bắt nhốt rồi đốt nhà cho chết cháy luôn!
- Mô Phật! Nạn tai… Nạn tai! Nhưng duyên cớ ra sao xin thí
chủ nói rõ?
- Thưa thầy, anh ấy ghen.
- Mô Phật! Có quả tất phải có nhân… Không thể vô nguyên vô cớ
được!
- Đúng đó thầy ơi! Hằng ngày con gánh tàu hủ đi bán, xóm
trên có thằng cha Tám móm thường hay chọc ghẹo, lâu ngày tới tai chồng con, ảnh
đòi thiêu sống con rồi kiếm hắn mà đâm một mác.
- Mô Phật! Thất nhơn, thất đức. Thí chủ hãy tìm cách khuyên
can anh ta dẹp bỏ tâm ác, hậu quả không tốt đâu!
- Nhưng… Thưa thầy, lúc nầy con không dám gặp. Ảnh nói là
làm, ăn ở cả chục năm rồi, con đâu lạ gì tánh nết chồng mình.
- Mô Phật! Thí chủ nên lựa lúc thuận tiện hãy nói. Bởi tâm
mê người ta dễ đi vào đường tội lỗi. Chồng của thí chủ thân nghiệp còn nhiều,
cái vòng vô minh bao phủ mịt mùng là đất tốt để phát sinh ý nghiệp nên hành xử
bốc đồng. Nhưng xét ra thí chủ cũng có một phần lỗi đó!
- Thưa thầy… Con đâu tình ý gì với thằng cha Tám móm?
- Mô Phật, sư đâu nói thí chủ có tình với hắn? Xin đừng hiểu
lầm. Ý của sư là nếu hằng ngày thí chủ không bẹo hình bẹo dạng trước mặt hắn
thì đâu ra cớ sự? Bắt tội tên ăn trộm cũng nên xét lỗi kẻ đeo vàng phải không
thí chủ?
Chị ta ngập ngừng:
- Đêm nay chắc con không thể dìa nhà được rồi. Xung quanh
cũng chẳng họ hàng thân thích với ai. Thầy… cho con ở tạm rồi mai tính được
chăng?
Thầy hơi bất ngờ. Thiền môn là nơi đón tiếp khách thập
phương, không thể từ chối những ai lỡ đường. Huống chi hoàn cảnh của chị lại
càng không thể xua đuổi. Song chùa nhỏ chỉ mình thầy trụ trì, dung chấp đờn bà
qua đêm, miệng đời dị nghị, ăn nói làm sao với phật tử?
Hèn lâu thầy nói:
- Cửa chùa không từ chối ai bao giờ. Nhưng thí chủ là nữ, chỉ
một mình sư nơi này. Nếu thí chủ lưu trú qua đêm có tiện lắm chăng?
Có lẽ biết trước, chị đáp như thuộc bài:
- Thưa thầy con nghe nói người tu không chấp, Phật là từ bi,
Phật là cứu nạn cứu khổ, Phật là tịnh độ chúng sanh… Chẳng lẽ thầy thấy khó mà
không ra tay giúp đỡ? Nếu đêm nay con bị chồng thiêu chết thì cái tâm Bồ Tát của
thầy nhắm bề ung dung tự tại được không?
Thầy lim dim đôi mắt, trầm tư mặc định. Làm thế nào đây? Khó
xử quá. Rồi thầy nhớ lại câu chuyện hai nhà sư và cô thiếu nữ. Vì muốn giúp cô
qua được vũng bùn, một sư đưa lưng cõng. Sư kia liền trách sư nọ dục lòng chưa
dứt! Thế là tranh cãi. Thầy đang sợ điều này xảy ra cho mình nếu mà phật tử
xung quanh biết được. Cuối cùng thầy nảy ra sáng kiến:
- Thí chủ ra hậu liêu nghỉ tạm. Trong đêm không được đi đâu
để tránh điều đàm tiếu…
Sau đó thầy dọn dẹp chánh điện, đốt sáng tất cả các ngọn đèn
rồi thắp nhang gõ mõ như ngày cúng rằm. Một vài nhà ở gần hiếu kì đến xem, thầy
thông báo sự việc vừa qua và muốn hành xử như Quan vân Trường phò nhị tẩu đốt
đèn thâu đêm ngồi đọc sách để bày tỏ cái lòng minh bạch! Thế là thầy tham thiền
suốt đêm nơi chánh điện. Phải nói đây là một nỗ lực phi thường vì thầy đã ngoài
năm mươi. Cả đêm không ngủ, ngồi xếp bằng theo lối kiết già, lưng thẳng, hơi thở
nhẹ nhàng, tâm luôn hướng tới đều thiện. Rõ ràng ý chí thầy rất mạnh, nên vượt
qua mọi sự mỏi mệt của thể xác, tuy thế sáng ngày cũng cảm thấy đuối lắm. Ráng
gắng gượng nói với khách:
- Thí chủ thông thả về nhà. Sau một đêm dài chắc ông ấy cũng
bình tâm đôi phần. Hãy ráng tìm lời phân giải, sư tin mọi việc rồi cũng tốt
thôi.
Chị khách chấp tay xá thầy, miệng tíu tít:
- Cám ơn thầy nhiều lắm. Nhờ thầy nhủ lòng từ bi mà con có
nơi nghỉ tạm qua đêm. Công đức ấy sánh bằng Bồ Tát. Xin được lạy ba lạy để tỏ
lòng thành kính.
Thầy vội vã xua tay:
- Mô Phật… Thí chủ đừng làm thế. Chẳng qua sư thực thi cái đức
cứu khổ của đấng Như Lai. Không nên bận tâm. Thôi hãy đến lễ Phật rồi về kẻo muộn!
Chị khách vâng lời đốt nhang lễ Phật, lòng cảm phục đức cao
của sư trụ trì. Sau đó ra về.
Khi bóng chị vừa khuất ngoài cổng chùa, thầy như trút đi
gánh nặng. Chừng đó mới cảm thấy cơ thể rã rời, cơn buồn ngủ ập đến kéo sụp đôi
mắt, nếu được ngã lưng là ngủ ngay. Tuy nhiên còn phải quét dọn sân chùa và
xách nước tưới mấy chậu kiểng cái đã. Mất cả tiếng đồng hồ mới xong. Vừa đặt
lưng định đánh một giấc tới cử cúng ngọ thì chị khách nọ lại hớt hơ hớt hãi chạy
vào chùa, mặt không còn chút máu, vừa gặp thầy là nói ngay:
- Thưa thầy… Không xong rồi!
Thầy không giấu nỗi ngạc nhiên:
- Mô Phật! Có chuyện gì?
- Con vừa dìa tới nhà, tưởng đâu sau một đêm chồng mình sẽ
tĩnh tâm. Nào dè hắn còn ghen dữ. Một hai nói đêm rồi con ngủ với thằng Tám
móm, nên rút dao tính chém. Con nhanh chân chạy thoát tới đây!
- Mô Phật! Nạn kiếp. Nạn tai. Nghiệp chướng của thí chủ còn
nặng nề quá, nên không thoát nỗi đám mây u tối của chồng.
Chị ta khóc thút thít:
- Không biết kiếp trước con có đâm heo thuốc chó gì chăng mà
kiếp này phải trả, vừa nhục vừa oan…
Thầy an ủi:
- Nhân nào ắt quả nấy. Đã là người thì còn trong vòng luân hồi,
tức tiền kiếp chưa hoàn toàn gieo nhân tốt. Thí chủ không nên bi luỵ thái quá.
Nếu có tâm hướng Phật, mọi oan nghiệt lần hồi sẽ được gỡ. Giờ thì thí chủ ráng
nhẫn nhịn, chờ lúc thuận tiện sẽ giải bày mọi oan khúc. Không sao đâu…
Chị ta vẫn khóc một chập, rồi chấp tay xá thầy nói trong nức
nỡ:
- Thưa thầy… Cái mòi này con khó yên với chồng. Nếu bây giờ
hắn chộp được con sẽ giết ngay. Nên con tính… xin thầy được tá túc đỡ đôi ba bữa…
Thầy ngẫn người. Lại một phen khó xử. Hôm qua đã cho, nay lấy
cớ gì từ chối? Còn chứa chấp chị ta để phải ngồi thiền liên tiếp suốt mấy đêm nữa
thì chịu sao nỗi? Mới có một đêm mà cái xương sống muốn gãy rồi! Bổng nhiên thầy
nhớ lúc còn tu ở miền ngoài, hôm đó được rước đến tụng kinh cho một người đang
hấp hối. Gia đình này rất mộ đạo và có nhiều công đức với Phật môn tất nhiên thầy
phải nhiệt tình. Nhưng... tụng ba ngày ba đêm người bịnh vẫn chưa chịu chết!
Thầy đưa mắt nhìn lá phướn ngoài sân đong đưa theo gió,
không giấu được tiếng thở dài…
LONG KHÁNH
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét